“Nghe nói vài ngày nữa là bọn họ sẽ rời khỏi quận Thanh.”
Lục Hương Cầu nói: “Nếu ngươi muốn gặp Vệ Hoài thì phải nhanh chóng vượt qua bài kiểm tra, nếu không thì hắn sẽ rời đi mất.”
“Ngày mai ta sẽ đi gặp trưởng lão.” Khởi Tuyết vô cùng tự tin: “Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Bài kiểm tra xuống núi không được xem là khó nhưng chỉ có yêu quái có thể hóa thành hình người hoặc có sức tự vệ thì mới có thể tham gia, quan trọng là phần thi thường thức và cách ứng phó với đạo sĩ bắt yêu, Khởi Tuyết cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định có thể giành được vị trí cao.
Hôm sau.
Khởi Tuyết và mười Yêu tộc tụ lại trong khu nhà cũ ở sườn núi, đây là địa điểm kiểm tra của bọn cậu, bởi vì yêu vật trong núi rất đông, lúc nào cũng có người muốn xuống núi nên bài kiểm tra luôn được tổ chức mỗi ngày một lần.
Ngày thường là ba vị trưởng lão của tộc Linh Hồ phụ trách kiểm tra nhưng nay lại không giống như vậy, trong đó có một vị giám khảo đã bị đổi.
Nhìn gương mặt đáng ghét quen thuộc kia, lông thỏ của Khởi Tuyết lập tức xù lên: “Tại sao lại là ngươi?”
Thiếu niên Tang Trì gác chéo chân ngồi ở vị trí đứng đầu, nghe cậu nói vậy thì nở nụ cười xảo quyệt: “Ta là Thiếu chủ của tộc Hồ, tất nhiên có tư cách làm giám khảo, muốn đến thì đến. Ngươi đoán xem ta có để ngươi vượt qua bài kiểm tra không?”
Thỏ nhỏ tròn trịa tức giận dẫm chân, chỉ muốn xé nát khuôn mặt tuấn tú này của gã ta, rõ ràng tên Hồ ly tóc đỏ làm giám khảo là vì lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chắc chắn gã ta sẽ ngáng chân của cậu, không để cậu vượt qua bài kiểm tra!
Chẳng mấy chốc bài kiểm tra đã bắt đầu, bài kiểm tra đầu tiên là hóa thành hình người và mặc quần áo.
Giám khảo chuẩn bị phòng nhỏ cho từng thí sinh, bên trong đặt quần áo mà bọn cậu cần phải mặc, Khởi Tuyết bước vào phòng của mình, nhìn thấy trên giường đặt một bộ quần áo cực kỳ phức tạp dành cho nữ tử, còn có một bộ trâm cài và son phấn.
Rõ ràng là quần áo của nữ tử phức tạp hơn nam tử rất nhiều, Khởi Tuyết dùng đuôi thỏ để nghĩ cũng biết Tang Trì đang cố ý làm khó cậu.
Không may là cậu thật sự chưa nghiên cứu cách mặc quần áo của nữ tử, ngay cả váy cũng không biết mặc, cuối cùng cậu cúi đầu ủ rũ rời khỏi khu nhà cũ, khi đi đến cửa chính, Khởi Tuyết vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của Tang Trì ở sau lưng.
Nhưng tính cách của Khởi Tuyết vốn kiên trì, không bao giờ từ bỏ như vậy, cậu nghiên cứu toàn bộ thường thức về nữ tử trong một đêm, tham gia lại bài kiểm tra một lần nữa.
Đông đảo yêu quái nhỏ thân thiết với Khởi Tuyết tụ tập trước khu nhà cũ, cổ vũ cho Khởi Tuyết: “A Tuyết, chúng ta tin cậu, cậu nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra!”
Ngay cả nhóm Linh Hồ nhỏ thường đuổi theo Khởi Tuyết cũng khuyên Tang Trì: “Thiếu chủ, người đừng làm khó A Tuyết nữa, chẳng lẽ người định để hắn trượt kiểm tra nhiều lần ư?”
“Ta muốn để hắn trượt kiểm tra nhiều lần đấy thì sao nào?”
Tang Trì giận tím mặt, gã ta nhìn chằm chằm nhóm động vật nhỏ đang chen chúc nhau: “Các ngươi không biết nhân gian tàn khốc và khắc nghiệt như thế nào đâu, một con thỏ nhỏ như hắn, nếu xuống núi chắc chắn sẽ bị người ta ăn sạch sẽ không còn một mảnh.”
Gã ta chỉ vì ngăn cản Khởi Tuyết xuống núi mà đã năn nỉ phụ thân để gã ta làm giám khảo, cho dù có như thế nào, gã ta cũng không muốn nghe tin dữ Khởi Tuyết bị thương nặng sắp chết một lần nào nữa.
Hôm nay chỉ có một mình Khởi Tuyết tham gia bài kiểm tra, giám khảo cũng chỉ có một mình Tang Trì, những vị trưởng lão khác không tới, các ông không đành lòng làm khó Khởi Tuyết.
Khởi Tuyết vừa bước vào cửa, Tang Trì đã nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Bước vào cửa bằng chân phải, không đạt.”
Thỏ nhỏ tròn trịa không nghe lời gã ta nói, cậu nhảy lên bàn lật đề kiểm tra ra, vẫn là hóa thành hình người và mặc quần áo giống y như hôm qua.
Tang Trì vỗ bàn: “Ta nói ngươi không đạt, ngươi không có lỗ tai à?”
Thỏ nhỏ tròn trịa dựng thẳng đôi tai, tỏ rõ sự tồn tại của bọn chúng, cậu vẫn không thèm nhìn Tang Trì, cứ vậy mà nhảy tưng tưng vào phòng nhỏ.
Tang Trì đứng dậy đuổi theo, đá văng cửa phòng: “Ngươi đừng có mà quá đáng…”
Gã ta đứng ở cửa, cái chân phải giơ lên cũng quên bỏ xuống, ngơ ngác nhìn Khởi Tuyết.
Khởi Tuyết mới hóa thành người, cậu không mặc bất cứ thứ gì, quay đầu nhìn về phía Tang Trì.
So với thần từ, ánh sáng ở khu nhà cũ có phần sáng hơn, ánh nắng chiếu lên trên người Khởi Tuyết, cơ thể của cậu nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, như là viên ngọc trắng xinh đẹp nhất, chỉ có chỗ khớp nối là có màu đỏ nhạt, tỏ ra ánh sáng lộng lẫy, chói lòa đôi mắt của Tang Trì.
Sắc mặt Tang Trì đỏ lên, nhanh chóng đóng cửa lại, nào ngờ Khởi Tuyết lại đuổi theo, nắm lấy ống tay áo của gã ta: “Ngươi nhìn ta mặc đồ đi.”
“Ta không nhìn!”
Tang Trì vung tay cậu ra rồi bước ra ngoài.
Khởi Tuyết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phía sau gã ta: “Vậy ta sẽ mặc quần áo ngay trước mặt mọi người, để mọi người bình xét xem là ta có mặc đúng không.”
“Ngươi dám!”
Tang Trì tức giận dừng bước, quay đầu nhìn Khởi Tuyết bằng ánh mắt giận dữ, đôi mắt trong trẻo của Khởi Tuyết nhìn thẳng vào gã ta, không chứa ý nói đùa, cậu thật sự không để tâm đến chuyện này.