Hơn ba trăm năm trước, khi núi Thần sụp đổ, động sâu chứa đựng vô số yêu quái đã xuất hiện ở trần thế.
Hiện nay yêu ma ỷ thế làm bậy ở khắp nơi, biên giới phía Tây nước Đại Ung, có một ngọn núi cao bị tinh quái yêu mị chiếm cứ triệt để, tên là núi Đại Lệ.
Núi Đại Lệ mây vờn quanh các sườn đồi, cỏ cây tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp vắng vẻ. Một bộ tộc Linh Hồ nắm giữ ngọn núi này, bộ tộc Linh Hồ rất thông minh, tính cách lại dịu dàng, che chở cho đông đảo những động vật nhỏ và yêu quái yếu ớt trong núi, nhóm yêu quái nhỏ cũng rất tôn kính bộ tộc Linh Hồ, ba trăm năm qua núi Đại Lệ rất bình yên và trật tự, vui vẻ và phồn vinh.
Gió nhẹ thổi lướt qua, trong bụi cỏ xanh um tùm, một con thỏ nhỏ trắng tuyết nhảy vυ't qua, để lại một loạt vết chân nhỏ.
Thỏ tròn rất nhỏ, chỉ lớn bằng một nắm tay, lông trên người mềm mại, giống như một đóa bồ công anh lông xù.
Đôi mắt của cậu long lanh đen bóng như quả nho, cái mũi trắng mịn, ngay cả đầu ngón tay cũng trắng mịn, đôi lỗ tai dựng đứng, lắng nghe tiếng động xung quanh mình một cách cảnh giác.
Cậu tên Khởi Tuyết, là một con thỏ tinh, cũng là con thỏ nhỏ xinh đẹp nhất trong núi Đại Lệ.
Nhưng cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng, có thể là vì bẩm sinh Hồ ly đã thích săn thỏ nên cậu thường xuyên bị nhóm Hồ ly thành niên của bộ tộc Linh Hồ đuổi theo, một khi bị bọn họ bắt thì cậu sẽ bị gặm, bị liếʍ, lông thỏ bị bọn họ liếʍ ướt đẫm, ngay cả mặt thỏ cũng không tha.
Yêu lực của Khởi Tuyết yếu ớt, không đánh lại bọn họ, chỉ có thể chạy trốn, may mắn là cậu chạy nhanh, mười lần thì sáu, bảy lần chạy thoát.
Nhưng rõ ràng là nay vận may của cậu không tốt, lần này chỉ vừa chạy ra khỏi vòng săn bắt chưa được bao lâu thì cậu đã nghe thấy tiếng động của nhóm Linh Hồ.
“Ta ngửi được mùi của hắn, hắn đang ở gần đây. Tìm cẩn thận, đừng để hắn chạy thoát.”
“Vâng, Thiếu chủ!”
Cáo lông đỏ trẻ tuổi cầm đầu là Thiếu chủ Tang Trì của bộ tộc Linh Hồ, lúc nào cũng thích gây khó dễ cho Khởi Tuyết, luôn săn bắt Khởi Tuyết.
Khởi Tuyết núp vào trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào cái đuôi cáo lông đỏ, ghét đến mức nói nhảm.
Nếu không phải là vì đánh không lại thì cậu thật sự muốn cắn cái đuôi của Tang Trì, khiến gã ta trở thành Hồ ly xấu xí không đuôi, xem sau này gã ta còn dám ra oai nữa không.
Nhưng sự thật lại rất tàn khốc, không nói đến việc bên cạnh Tang Trì có nhiều lâu la như vậy nữa, cho dù cậu có một mình đấu với Tang Trì thì cũng không thể thắng được, cho nên Khởi Tuyết chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, bới cái lỗ để chạy trốn, lén trốn vào trong thần từ ở đỉnh núi.
Thần từ vắng vẻ không người, nhang đèn bốc cháy lặng lẽ, từng đường sương trắng tung bay.
Tượng thần trang nghiêm túc mục rủ mắt xuống, vẻ mặt không vui không buồn, như đang chăm sóc cho vạn vật.
Nàng là một vị nữ thần linh, từ khi động sâu xuất hiện, pháp lực mạnh mẽ, ban ơn phúc cho tất cả yêu ma trong thiên hạ, là thần bảo vệ của tất cả yêu ma.
Các yêu ma đều thờ phượng nàng, Khởi Tuyết cũng không phải là ngoại lệ, một con thỏ tròn trịa nhỏ nhắn cố gắng kéo một quả trái cây to gần bằng mình, nhảy cà tưng lên trên bàn thờ, nhẹ nhàng đặt trái cây lên trên cái đĩa bằng bạc.
“Sơn Âm nương nương trên cao, xin người ban phúc cho đệ tử sớm ngày hóa thành hình người, thế thì đệ tử có thể sớm ngày xuống núi tìm ân nhân…”
Con thỏ tròn trịa lẩm bẩm, thành kính chắp chân trước cúi lạy tượng thần.
Chủng tộc thỏ có giới hạn, thiên phú tu đạo không cao, cậu đã tu luyện gần một trăm năm, đã là con thỏ có tiền đồ nhất trong tộc thỏ nhưng vẫn không thể hóa thành hình người.
Nhưng cậu tin chỉ cần mình chăm chỉ thì có thể bù đắp những khuyết điểm, chỉ cần cậu cố gắng tu luyện thì một ngày nào đó cậu sẽ hóa thành hình người!
Khởi Tuyết cầu phúc rất lâu, trong lúc bất tri bất giác cậu đã gối vào trái cây cúng và ngủ thϊếp đi. Cậu vẫn luôn chạy trốn, thật sự rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Trong giấc mơ, Khởi Tuyết bị củ cà rốt bao vây, cậu vui sướиɠ nằm trên núi cà rốt và gặm cắn, gặm được một lúc chợt cảm thấy rất nóng, thì ra cậu đã không cẩn thận gặm trúng người lửa ngụy trang trong đống củ cà rốt.
Không đúng… Dường như không phải là giấc mơ, sao càng lúc cậu càng cảm thấy nóng vậy nhỉ?
Cả người Khởi Tuyết nóng bừng, cậu mở to mắt, trước mắt sương mù mờ ảo, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cậu như bị đặt vào trong lò lửa đang cháy bừng bừng, nóng đến mức đầu óc choáng váng, cảm giác cực kỳ khó chịu. Cảm giác như đang bị bệnh, Khởi Tuyết dùng toàn bộ sức lực nhảy xuống bàn thờ, định tìm một chút thảo dược để nhai.
Nhưng cậu lại quá yếu, nói là nhảy xuống bàn thờ nhưng thực chất là lăn xuống.
Khởi Tuyết lăn đến mức thất điên bát đảo, mắt nổ đom đóm, trong lúc mê mang, cậu lờ mờ nhìn thấy móng thỏ của mình biến thành ngón tay vừa mịn vừa trắng.
Ảo giác ư? Chẳng lẽ cậu đã hóa thành hình người?
Khởi Tuyết nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra bản thân không nhìn lầm, đôi chân trước của cậu biến thành đôi tay của loài người, lông tơ biến mất, cơ thể rút dài kéo cao, mái tóc đen như gấm vóc trượt xuống bả vai, lọn tóc quét qua đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Đây là… Cậu đã có đủ tu vi nên đã hóa thành hình người một cách tự nhiên ư?
Khởi Tuyết khϊếp sợ ngồi bên bàn thờ, một lúc lâu sau cậu mới định thần lại.
Cậu vô cùng vui mừng, cho là mình đã đạt được lời chúc phúc của Sơn Âm nương nương, cậu lập tức di chuyển cơ thể một cách vụng về, quỳ gối trên đệm cói, dập đầu cảm tạ Sơn Âm nương nương: “Đa tạ nương nương đã ban phúc, đa tạ nương nương đã ban phúc…”
Thần từ im ắng vang vọng giọng nói trong trẻo dễ nghe như suối của cậu, cho đến một thời khắc nào đó, nhang đèn có ngọn lửa màu da cam đột ngột bừng sáng, nhiễm màu đỏ tươi lộng lẫy, khí tức Huyền Minh sâu thẳm mênh mông bao phủ cả khu đại điện.
“Khởi Tuyết…”
Một giọng nữ nhẹ nhàng, lạnh lùng và quyến rũ gọi tên của Khởi Tuyết, cắt ngang công việc cầu chúc của cậu.