Chúc Kiều Kiều mở mắt, đập vào mắt là ánh trắng chói lóa: tường trắng, chăn mềm màu trắng, gạch sáng bóng. Đối diện là một mảng lớn đen nhánh như ngọc, phản chiếu hình bóng cậu.
"Đây là đâu?"
Cậu từ từ ngồi dậy, phát hiện quần áo cũng bị thay bằng một loại trang phục kỳ lạ, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh.
Cậu luôn sống trong điện Chiêu Cát, nơi đó đầy những tượng thần tối tăm, cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng lọt vào chẳng được bao nhiêu. Khi có Cảnh Thâm bên cạnh, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào hắn, bốn phía trắng đen đều như nhau. Sau khi Cảnh Thâm đi, cậu không muốn thắp đèn, quá nhiều ánh sáng sẽ làm cậu cảm thấy bản thân càng cô đơn hơn.
Chúc Kiều Kiều đè nén sự hoảng hốt, cẩn thận dịch chuyển đến mép giường. Vừa đặt một chân xuống nền lạnh như gương đồng, cửa phòng bị đẩy mở ra.
Cảnh Thâm đứng ở cửa, mặc bộ đồ đen kỳ lạ, dáng người cao lớn, sắc bén, khí chất kiêu ngạo. Ánh sáng bị tấm rèm chia cắt, bóng tối và ánh sáng phân chia rạch ròi giữa hai người.
Cảnh Thâm nhìn người đã tỉnh trên giường, hồi lâu không nói gì.
Khung cảnh phảng phất giống như những lần hắn trở về nhà, nhìn thấy Chúc Kiều Kiều ngồi trên giường đợi hắn—cảnh tượng đó dường như đã trải qua ngàn năm.
Khác biệt duy nhất chính là trước kia mỗi lần nhìn thấy Cảnh Thâm trở về, Chúc Kiều Kiều sẽ hung phấn lao tới ôm chầm lấy hắn, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình.
Ánh mắt Cảnh Thâm hạ xuống đôi chân trần đang bước xuống giường. Lại muốn chạy? Chẳng lẽ không muốn gặp hắn sao?
Hắn bước tới, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Chúc Kiều Kiều, tầm mắt lại một lần nữa dừng lại trên cẳng chân trần trụi của cậu. Một lát sau, hắn kéo ghế ngồi xuống, giữ khoảng cách không xa không gần với giường.
Một khoảng cách lịch sự nhưng xa cách.
Chúc Kiều Kiều có chút bối rối thu chân lại, sững sờ nhìn vào mắt Cảnh Thâm: "Anh... anh trai?"
Cảnh Thâm không nói gì.
Chúc Kiều Kiều nhận ra sự lạnh lùng trong mắt Cảnh Thâm. Trước đây, anh trai luôn dành ánh mắt này cho những người mà hắn chán ghét.
Đúng là anh trai thật rồi. Chúc Kiều Kiều vừa vui vừa khổ sở. Cậu nuốt nước bọt, lo lắng thấp thỏm hỏi: "Đây là... đâu vậy?"
Cảnh Thâm từ tốn uống một ngụm nước, bỗng nhiên khẽ bật cười một tiếng, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: "Đã lâu không gặp, Chúc Kiều Kiều."
Hô hấp của Chúc Kiều Kiều cứng lại: "..."
Cảnh Thâm quan sát biểu cảm của Chúc Kiều Kiều, trong lòng dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Hắn không biết sau khi mình rời đi, Chúc Kiều Kiều đã xảy ra chuyện gì. Hôm đó, thiếu niên được hắn nâng niu trong lòng bàn tay bỗng nhiên trở mặt. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh đập tơi tả, sau đó bị đuổi khỏi cổng thành, suýt nữa bị lưu dân lột sạch quần áo.
Hắn làm lao động khổ sai suốt ba tháng, trong khoảng thời gian đó, hắn từng nghĩ chắc chắn Chúc Kiều Kiều đã bị ai đó uy hϊếp nên mới hành động như vậy, còn lo lắng cho sự an nguy của cậu ở trong cung.
Nhưng vào một buổi chiều bình thường, khi hắn đang ngồi xổm bên vệ đường kiếm cơm, bỗng nghe tin tiểu hoàng tử bị xem là sao chổi không được yêu thương nhất trong cung đã được phong làm thái tử.
Mọi người đều nói thái tử điện hạ trước đây ngông cuồng là do bị nam hồ ly tinh bên cạnh dụ dỗ. Bây giờ ngài ấy đã quay đầu, tỉnh ngộ, bệ hạ còn chọn cho ngài ấy một thái tử phi hiền thục đức độ, thật sự là phúc khí của Đại Khương.
Ngọn lửa giận dữ ngút trời cuốn lấy Cảnh Thâm. Hắn sinh ra là thiên chi kiêu tử, tất cả sự nhẫn nại và yêu thương đều dành cho Chúc Kiều Kiều. Không ngờ con mèo nhỏ được hắn chăm sóc kỹ lưỡng lại là một con sói vong ân, quay đầu cắn hắn đến máu me đầm đìa.
Cảnh Thâm cảm thấy bản thân vô cùng nực cười. Hắn từng muốn liều mình xông vào cung để hỏi cho ra lẽ, dù có bị đánh chết cũng không hối tiếc. Nhưng trớ trêu thay, hôm đó hắn lại bị đưa về hiện đại.
Một giấc mộng hoàng lương, tất cả chỉ là mơ.
...
Chúc Kiều Kiều còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Cảnh Thâm thì đã bị giọng điệu châm biếm của hắn làm cho đỏ bừng cả mặt. Cậu cúi đầu, đôi mắt thoáng run rẩy, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi... Sau khi anh rời thành... có phải rất cực khổ không?"
Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng: "Ngày tôi rời thành là trực tiếp quay về rồi. Đây là nhà tôi, sao tôi có thể cực khổ được?"
Nhà của Cảnh Thâm. Chúc Kiều Kiều trong cơn bối rối dày đặc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn lo Cảnh Thâm sẽ chịu khổ bên ngoài, hóa ra không phải, hắn đã về nhà rồi. Cảnh Thâm từng nói hắn đến từ mấy nghìn năm sau, dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng Chúc Kiều Kiều vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ.
"Em xui xẻo bị đưa đến khu không người." Nói xong, Cảnh Thâm bất nhiên đứng dậy, áp sát Chúc Kiều Kiều.
Dừng lại một thoáng, Chúc Kiều Kiều cảm nhận được một bàn tay to lớn nâng cằm mình lên, giọng nói lạnh lẽo từ phía trên truyền đến: "Tôi đã cứu em bao nhiêu lần rồi, Chúc Kiều Kiều? Còn em đã đối xử với tôi thế nào?"