Cảnh Thâm khẽ bước lên giường, chiếc giường gỗ kém chất lượng thời cổ đại phát ra âm thanh yếu ớt. Vừa định kéo rèm giường xuống, một thân thể ấm áp đã áp sát vào hân từ phía sau. Đôi cánh tay trắng ngần như ngọc của thiếu niên vòng qua trước ngực hắn, dáng vẻ vô cùng tủi thân, còn mê hoặc hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Ca ca, huynh đã đi đâu vậy?"
Cảnh Thâm sững người một chút, thầm tức giận vì sự bất cẩn của bản thân.
Hắn xuyên đến Đại Khương đã năm năm, quen biết Chu Kiều Kiều cũng tròn năm năm. Ban đầu, hắn vô cùng ghê tởm thời đại lạc hậu này, ngày ngày chỉ nghĩ cách quay về. Nhưng chưa đầy một năm, Chu Kiều Kiều đã chiếm trọn tâm trí hắn. Hắn hôn cậu, chiếm hữu cậu, muốn mãi mãi ở bên cậu.
Càng yêu sâu đậm, Cảnh Thâm càng lo lắng. Hắn sợ người mình yêu bị bệnh trong điều kiện y tế lạc hậu của cổ đại, sợ cậu bị người khác làm tổn thương, và sợ chính mình sẽ đột nhiên biến mất như lúc đến đây, để lại Chu Kiều Kiều đang bị cuốn vào vòng xoáy chính trị của triều đại này – sẽ bị nghiền nát không còn sót lại gì.
Tối nay, tên cẩu hoàng đế kia đột ngột triệu kiến, hắn phải vội vàng rời đi, làm tiểu ái nhân tỉnh giấc lúc nửa đêm, hoảng sợ không thôi.
“Chỉ là dậy đi nhà xí thôi. Ngoan, ngủ đi.”
Hắn nghe thấy mình nói như vậy, sau đó quay người ôm lấy cậu. Vòng eo mảnh mai, mềm mại dưới bàn tay làm hắn khô khát. Cố gắng tỏ ra vẻ quân tử, hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu dỗ dành. Nhưng Chu Kiều Kiều lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rõ.
Hắn ngẩn người, đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt non nớt, xinh đẹp trước mắt.
“Tỉnh lâu rồi à? Mau ngủ lại đi.”
Chu Kiều Kiều cũng đưa tay từ trong chăn ra, bóp nhẹ má hắn.
“Nếu ca ca còn bỏ đi nửa đêm không từ mà biệt, ta sẽ không ngủ nữa, tức giận cả đêm cho ca ca xem.”
Hắn bật cười, xoay người đè lên người bảo bối, chặn tiếng kêu kinh ngạc của Chu Kiều Kiều bằng một nụ hôn, dùng hành động thực tế làm cậu mệt lả rồi ngủ thϊếp đi.
Lo lắng cho cơ thể của thiếu niên, từ trước đến nay Cảnh Thâm chỉ dùng tay. Mỹ nhân cổ đại không có nhiều thông tin lẫn kinh nghiệm, vẫn luôn nghĩ đây là bước cuối cùng trong tình yêu. Cơ thể non nớt bị ngón tay xâm phạm nhiều lần, không chịu nổi là điều dễ hiểu, ngay cả trong giấc ngủ vẫn sợ hãi kêu lên "không cần, không cần".
An thần hương từ từ lan tỏa. Cảnh Thâm trở lại giường, chống tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của cậu, không tiếng động bắt chước cậu nói: "Không cần, không cần.”
Đã không cần như vậy rồi, sau này biết phải làm sao đây?"
"Không cần..."
Bầu không khí nhẹ nhàng bỗng chốc tan biến. Bức rèm đen kịt biến thành bức tường cấm vệ u ám. Cơn đau buốt như ai đó nghiền nát trong đầu, Cảnh Thâm mở mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trước mặt là gương mặt lạnh lùng của Chu Kiều Kiều.
“Không rõ ngươi là dị nhân từ đâu tới, vậy mà dám dùng nam sắc dụ dỗ ta mê đắm, làm phụ hoàng chán ghét ta.”
Những dãy núi tuyết cao ngất ngàn trải dài, Chu Kiều Kiều đứng trên đài cao, phía sau là ngọn lửa từ tế đàn bùng cháy ngút trời, làm nổi bật vẻ không thể xâm phạm của cậu. Chu Kiều Kiều từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho cấm vệ, như thể đó chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng bận tâm: “May mà ta đã kịp tỉnh ngộ. Đuổi hắn ra khỏi thành, bên cạnh ta không cần loại người như vậy.”
...
Cảnh Thâm bật dậy, thở dốc, tựa như người cận kề cái chết. Cơn phẫn nộ trong mơ vẫn nghẹn lại trong tim, không ngừng giơ nanh múa vuốt.
Rất lâu sau, cảm xúc này mới dần lắng xuống, trở thành một vết thương âm ỉ mãi không lành. Cảnh Thâm ngồi dậy, bàn tay nắm chặt đến rướm máu từ từ buông lỏng, lộ ra vết thương đáng sợ. Hắn quen ngủ không kéo rèm, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên bộ đồ ngủ bằng lụa đen, ngọn đèn thành phố của thế kỷ 21 – một kiệt tác mà người cổ đại không thể hiểu nổi – lấp lánh. Hương liệu giúp ngủ lan tỏa trong không khí, cố gắng trấn an chủ nhân quay lại giấc ngủ. Nhưng tất cả chỉ khiến hắn càng khó ngủ hơn.
Là mơ, hắn lại nằm mơ nữa rồi.
Đã trở về hiện đại bốn năm, nhưng những ngày gần đây, ác mộng về Chu Kiều Kiều xuất hiện càng nàng càng dày đặc.