Ngày thứ ba sau khi tôi đào hôn, vị hôn phu tự sát trong tân phòng, toàn bộ di sản đều để lại cho tôi.
Lúc thu thập di vật của anh ấy, tôi nhìn thấy trên bức tường đều là ảnh của tôi còn dưới đất thì loang lổ vết máu.
Trợ lý của anh nói với tôi: “Tiên sinh đã thích cô từ rất lâu rồi.”
“Anh ấy bị trầm cảm rất nặng nên chỉ khi nhìn thấy cô, nghĩ đến cô mới đỡ hơn một chút…“
Từng chuyện từng chuyện cứ khiến người ta kinh ngạc lại nghẹt thở, lại cảm thấy đau buồn một cách vô cớ.
Thế nên được làm lại lần nữa, đối diện với sự sắp xếp đào hôn của bạn thuở nhỏ, tôi chỉ mỉm cười từ chối.
“Mình không đi nữa.”
Tôi muốn nhìn xem cái người đàn ông yêu tôi bằng cả sinh mệnh, rốt cuộc ngốc đến dường nào.
Thẩm Mộ chết vào ngày thứ ba sau khi tôi đào hôn.
Gương mặt của ba và anh trai tỏ vẻ xin lỗi nói với anh ấy chuyện tôi đàn hôn, vừa bước ra khỏi trang viên thì đã nghe thấy tin Thẩm Mộ cắt cổ tay tự sát.
Đã mất vì cấp cứu không thành công.
Anh sớm đã để lại di chúc đem hết toàn bộ tài sản để lại cho tôi.
Tôi ở Bắc Mỹ xa xôi nhận lấy cuộc điện thoại của anh trai mà sắc mặt dần trở nên cứng lại.
Trong mắt tôi, Thẩm Mộ vốn là một tên khốn đột nhiên đến nhà ép hôn, tôi và anh đều là kẻ xa lạ.
Nhưng nghĩ lại trong quá khứ, lại hình như là anh ấy sớm đã yêu tôi, rất nhiều năm.
Theo yêu cầu của luật sư tôi cũng vội vàng về nước, tôi lặng người đón nhận lấy hũ tro cốt của Thẩm Mổ.
Lúc còn sống, anh ấy như một bí ẩn, không hề có họ hàng người thân, trợ lý xót xa nhìn cái hộp vuông vứt đó, nhẹ giọng nói với tôi.
“Tiên sinh đã thích cô từ rất lâu rồi.” Anh ấy bị trầm cảm rất nặng, chỉ khi nhìn thấy cô nghĩ đến cô mới đỡ hơn được một chút…
“Tôi còn tưởng sau khi anh ấy kết hôn với cô thì anh ấy sẽ không đau khổ như vậy nữa, nhưng không ngờ…”
Giọng anh ta nghẹn lại, không hề trách cứ, nhưng trái tim tôi lại như bị siết chặt.
Trợ lý đưa cho tôi một chiếc chìa khoá:
“Đây là trang viên mà tiên sinh chuẩn bị cho cô.”
“Cũng là phòng tân hôn mà anh ấy tự tay bố trí.”
Và là nơi anh ấy tự sát.
Trang viên rất rộng, bãi cỏ xanh ngát, còn có cả trường đua ngựa.
Phong cách là màu xanh sapphire mà tôi yêu thích nhất, đồ dùng gia đình, cách trang trí đều theo sở thích của tôi.
Bên trong có một căn phòng treo đầy hình ảnh của tôi.
Tôi nhìn kỹ hơn thì nhận ra là bắt đầu từ năm hai đại học cho đến bây giờ, gần như mỗi phút mỗi giây tôi đều nằm trong ống kính của người đàn ông này.
Dưới sàn vẫn còn loang lổ vết máu cắt cổ tay, phảng phất chút mùi tanh.
Từng chuyện từng chuyện, vừa khiến người ta kinh ngạc đến nghẹt thở, lại vô cớ cảm thấy bi thương.
Tôi lại không kiềm được mà tức giận.
Anh thích tôi, tại sao lại không nói ra chứ?
Cứ làm giống như một tên cường đạo xông đến nhà tôi, mở miệng là kết thông gia thì tôi làm sao yên tâm gả cho anh được chứ.
Thảm cảnh như bây giờ là muốn tôi áy náy tự trách sao, cả đời này cũng không thể quên được anh à?
Đừng có mơ — Tôi đã đem quyên tặng toàn bộ di sản bao gồm cả căn biệt thự này rồi.
Những tấm ảnh trên tường bị cô giúp việc xé xuống, tùy tiện vứt xuống đất, phủ lên vết máu.
Cuộc đời Thẩm Mộ tuy truyền kỳ nhưng lại ngắn ngủi cũng hoàn toàn biến mất trên thế gian này.