“Nói tóm lại, hiện giờ sự việc đã thế này, những chuyện như vậy cần nói rõ ngay từ đầu. Giúp người thuận tiện thì người cũng sẽ giúp lại. Ta hiểu điều đó.”
Cậu vừa nói vừa ăn, chẳng lãng phí chút thời gian nào. Rất nhanh, một bàn đồ ăn bị cậu ăn hết sạch. Món nào ngon thì ăn nhiều, món nào không ngon thì ăn ít. Nhưng tuyệt đối không có món nào không ăn được, vì tóm lại cậu ăn no mà chẳng đυ.ng đến hạt cơm nào.
“Có thịt ai mà nhớ tới cơm? Cơm là cái gì?”
Ăn xong, cậu gọi người dọn bàn, sau đó nhìn mỹ nhân trước mắt. A, đẹp thật.
“Thế nào, mỹ nhân, ngươi cảm thấy yêu cầu của ta thế nào?”
Bạch Vân Tiềm tiếp tục an ủi: “Ta biết đột nhiên cưới một nam phi ngươi chắc chắn không thoải mái. Nhưng vẫn là câu nói đó, đã đến bước này rồi, làm khó ta cũng chẳng có lợi gì cho ngươi. Thật lòng mà nói, ta không nghĩ ngươi có thể chiếm được cái gì, ta chỉ không muốn phí sức cho chuyện này.”
Bùi Tĩnh Thâm nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng hiểu lời đồn kia từ đâu mà ra. Nhìn cậu kiêu ngạo như thế, hắn còn nghĩ rằng cậu chỉ muốn nói vài lời dễ nghe để sống yên ổn. Kết quả lại thế này.
Nếu đổi lại là người khác, nghe được những lời này chắc chắn sẽ muốn cho cậu biết tay.
May mà hắn vốn không quan tâm đến mấy trò tranh đấu trong hậu viện. “Ta sẽ nói với bọn họ.” Hắn nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Bạch Vân Tiềm lập tức kéo hắn lại, hỏi: “Vậy tâm can bảo bối của ngươi thì sao?”
“Trong phủ không có nữ quyến.” Tĩnh Vương để lại một câu rồi đi thẳng.
Bạch Vân Tiềm vẫn gọi với theo: “Còn một chuyện nữa, trong phủ có vải thiều không? Ta dạo này rất thèm ăn!”
Bùi Tĩnh Thâm không phản ứng, trong lòng nghĩ: Loại người chỉ biết ăn với chơi thế này, không biết tối qua kẻ đứng sau màn kia mà biết chuyện bị hỏng trong tay cậu, sẽ phản ứng thế nào đây?
Thực tế, Đại hoàng tử lúc này tức đến phát điên. Kế hoạch ban đầu hắn đã tính toán kỹ, ai ngờ lại thành ra như vậy, không chỉ để lộ một ám cọc chôn giấu nhiều năm mà còn bị phá hoại bởi chính tên Bạch Vân Tiềm kia.
Còn Nhị hoàng tử, tuy không ngu, nhưng giờ cũng chẳng khá hơn, chỉ biết tức tối nghĩ: Làm sao tên tiểu tử kia không chết luôn đi cho xong?
Họ đâu biết rằng, thực sự đêm qua Bạch Vân Tiềm suýt chút nữa đã chết.
Bạch Vân Tiềm không biết rằng có người đang tiếc vì cậu không chết. Đương nhiên, dù có biết cậu cũng chẳng bận tâm, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Nếu thật sự hại chết được cậu, đó mới tính là có bản lĩnh.
Với sự bảo đảm của Bùi Tĩnh Thâm, người trong phủ Tĩnh Vương hiển nhiên đối xử với cậu tốt hơn hẳn. Điều này cũng chứng tỏ rằng khả năng kiểm soát trong phủ của Tĩnh Vương không hề yếu. Chỉ tiếc rằng, có câu "chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày phòng cướp," hôm qua vẫn để người khác tìm được cơ hội.
Dựa vào thân phận Thần Khí Luân Hồi Kính, Bạch Vân Tiềm thuận tay quan sát một lượt những nha hoàn và gã sai vặt trong phủ, phát hiện ra những người này quả thật trung thành với Bùi Tĩnh Thâm. Đại nha hoàn Thanh Chỉ và Thanh Dao, thêm hai gã sai vặt Khinh Mặc và Khinh Lam, cùng với quản gia họ Tiết – một lão nhân trong phủ, đồng thời cũng là cha của Khinh Mặc.
Không chỉ vậy, họ còn mang tới hai mâm quả vải, nghe nói là toàn bộ phần phân phối năm nay của phủ.
“Vương gia các ngươi cũng hào phóng đấy nhỉ.” Tổng cộng chỉ có hai mâm, mà giao hết cho cậu.
Thanh Chỉ lập tức đáp: “Dù sao ngài cũng là vương phi, người khác thì không thể đâu.” Dù thật hay giả, lời này rất làm người nghe thoải mái, lại còn giúp Tĩnh Vương gia ghi điểm tốt.
Bạch Vân Tiềm liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ: Nha hoàn này đúng là nhân tài.
Quả vải tuy không tươi bằng khi vừa hái xuống, nhưng có còn hơn không. Bạch Vân Tiềm tất nhiên không vui ăn loại hạng hai này, nhưng vì luôn có người đi theo, cậu chỉ có thể lấy quả ra làm bộ ăn rồi đổi sang thế giới của mình. Sau khi ăn xong, vỏ được đặt sang một bên.
Nhờ vào thân phận đặc biệt, Thanh Chỉ và Thanh Dao không thể cứ nhìn chằm chằm vào cậu, vì vậy cậu thoải mái ăn thêm một chút. Dù sao cũng chẳng ai đếm xem trong mâm có bao nhiêu quả, càng không ai kiểm tra xem vỏ quả có trùng khớp không.
Cậu không biết rằng Bùi Tĩnh Thâm đã từng chế nhạo cậu chỉ biết ăn. Nếu biết, cậu nhất định sẽ nghiêm túc đáp: Ăn uống chính là đại sự của đời người!
Những chuyện khác cậu chẳng sợ gì. Thật lòng mà nói, nếu không phải vì cậu thiện lương, chỉ một giây thôi cũng đủ để cậu biến cả giang sơn nhà họ Bùi thành tro tàn, đổi người khác lên ngồi. Nói gì đến Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử.