Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp

Chương 1: Bán cơm hộp ở địa phủ

“Đây là phần cơm hộp của ngài, mời nhận.”

Trước quán cơm nhỏ, Tần Vũ Niết đưa hộp cơm đã chuẩn bị sẵn cho khách. Lúc này, cô mới để ý đến vị khách trước mặt: người này mặc trường bào đen hoa lệ, đầu đội ngọc quan, dáng người thẳng tắp, phong thái toát lên vẻ quý phái.

Tần Vũ Niết nhướng mày, thầm nghĩ: [Chẳng lẽ để thu hút khách, khu du lịch đã thuê hẳn một mỹ nam mặc Hán phục để diễn vai “soái ca cổ trang” sao?]

Phải nói thật lòng, người ta đúng là có tầm nhìn. Biết các cô gái trẻ ngày nay thích gì.

Chỉ riêng diện mạo và khí chất của anh ta, nếu quay clip đăng lên Douyin, chắc chắn sẽ khiến một loạt fan nữ gào thét. Có khi còn thu hút thêm khách du lịch, giúp GDP khu vực này tăng trưởng vượt bậc và tiền lời từ quán cơm hộp nhỏ của cô cũng sẽ tăng theo!

Trong đầu Tần Vũ Niết đang mơ màng tính toán lợi nhuận thì người đàn ông trước mặt bất ngờ đưa tiền.

“Không cần thối lại. Số dư coi như tiền boa.”

Cô cười tươi, vui vẻ nhận lời. Khách gì mà dễ thương thế, vừa đẹp trai lại vừa hào phóng.

Vừa nghĩ, cô vừa đưa tay nhận tiền, trong lòng không khỏi tự nhủ: [Đúng là trai đẹp thường có lòng tốt!]

Nhưng khi cầm tiền lên nhìn kỹ, Tần Vũ Niết suýt chút nữa ngất tại chỗ.

Trời đất ơi!

Cái này đâu phải nhân dân tệ! Rõ ràng đây là... Minh tệ!

Cô hoảng hốt ngẩng đầu tìm vị khách vừa rồi nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.

Không phải chứ? Ngày đầu tiên mở quán, đơn hàng đầu tiên lại gặp phải khách “ăn cơm quỵt” sao?

Tần Vũ Niết nắm chặt tờ Minh tệ, vo lại thành một cục giấy. Trong lòng thoáng chút uể oải nhưng chỉ vài giây sau, cô lại ngẩng đầu, chuẩn bị hét lên.

Bất ngờ, cảnh tượng trước mắt cô hoàn toàn thay đổi.

Con phố vừa nãy còn vắng vẻ, giờ đây đột nhiên trở nên đông đúc. Người qua lại rất nhiều nhưng điều khiến cô sững sờ là cách họ ăn mặc. Có người mặc trang phục cổ đại, người lại diện quần áo thời dân quốc, cũng không thiếu những bộ đồ hiện đại.

Tần Vũ Niết dụi mắt thật mạnh, rồi mở ra nhưng cảnh tượng vẫn y nguyên. Cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ do sáng nay chưa ăn gì, đói quá mà sinh ra ảo giác?”

Nhìn kỹ lần nữa, cô phát hiện những ngôi nhà cấp bốn trong thôn đã biến thành những căn nhà cũ kỹ từ vài thập kỷ trước.

Bầu trời âm u, một màu xám xịt, như sắp mưa. Đường phố chật hẹp, mặt đường không phải lát xi măng hay nhựa như hiện tại, mà là những viên đá lát thủ công từ thời xưa, từng khối ghép lại.

Tần Vũ Niết cảm thấy hoang mang tột độ.[ Đây... đây rốt cuộc là nơi nào?!]

Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc trường bào kiểu dân quốc tiến lại gần quầy cơm hộp nhỏ của cô, ánh mắt lướt qua đồ ăn trước khi hỏi:

“Lão bản, ngươi bán gì mà thơm vậy? À, ngươi có hương không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Tần Vũ Niết hơi giật mình nhưng cô vẫn đáp theo bản năng:

“Là cơm hộp. Bên trong có hai món mặn và một món xào. Hôm nay có thịt kho, bắp xào và trứng xào cà chua.”

Sau khi trả lời, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn người đàn ông, cô nghi hoặc hỏi lại:

“Ngươi nói… hương? Là loại hương gì?”

Người đàn ông không rời mắt khỏi phần cơm hộp, thản nhiên đáp:

“Hương để cúng. Lão bản, ngươi là người sống đúng không? Thật không ngờ vẫn còn người sống ở địa phủ mà cũng bày quán bán cơm. Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng. Mau cho ta một phần cơm hộp đi, đã mấy chục năm rồi ta chưa được ăn!”

Ngươi là người sống?

Mấy chục năm chưa được ăn?

Tần Vũ Niết nghe rõ từng chữ, từng câu nhưng khi ghép lại, cô cảm thấy chúng thật khó hiểu.

Cô ngẫm lại sự việc: vừa rồi nhận tờ Minh tệ, giờ lại có một người khách hỏi mua hương để cúng và hơn hết là nơi kỳ quái này…

Tần Vũ Niết nhìn xung quanh. Tất cả mọi thứ đều khiến cô bối rối. Rốt cuộc đây là đâu và mình đang gặp phải chuyện gì vậy?!

Còn nơi kỳ lạ này…