Đêm đó, Mộ Thiên Du đang nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt, ngồi giữa đống sách điện tử trên màn hình laptop, miệt mài đọc để tham khảo ý tưởng mới. Lướt đến tóm tắt của một bộ tiểu thuyết, Mộ Thiên Du không nhịn được cười. Nội dung? Máu chó đến mức Mộ Thiên Du tưởng tác giả viết lúc đang say. Cô em chồng ác độc, ngu xuẩn, chuyên phá rối nữ chính, và đặc biệt… trùng tên với Mộ Thiên Du. “Trùng tên với Mộ Thiên Du!”
"Cái gì đây trời?" Mộ Thiên Du cười khẩy, lẩm bẩm, "Thời này ai còn đọc thể loại máu chó não tàn như vậy nữa? Mười người đọc chắc hết chín người bỏ!"
Gập laptop, Mộ Thiên Du nằm xuống giường, quyết tâm quên đi chuyện tên tuổi của mình bị "hạ giá". Cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng như một chú mèo lười, Mộ Thiên Du không thèm bật lại cái điều hòa, chỉ quấn đại cái chăn mỏng rồi ngủ thẳng cẳng.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, Mộ Thiên Du nhận ra mọi thứ không ổn. Ánh sáng chiếu xuống không phải là cái đèn LED quen thuộc trên trần nhà, mà là ánh nắng vàng ươm rọi qua một chiếc cửa sổ lớn bằng gỗ. Mộ Thiên Du bật dậy, kinh ngạc nhìn xung quanh. Đâu rồi căn phòng bừa bộn? Sao lại là một căn phòng xa hoa với giường tán màn, gối lụa và… cái gương to đùng đang phản chiếu gương mặt của Mộ Thiên Du.
Vừa định tiêu hóa hết cú sốc thì tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng một người phụ nữ đầy kiên nhẫn nhưng không kém phần nghiêm khắc:
"Tiểu thư, mau dậy ăn sáng! Phu nhân không thích chờ lâu đâu."
Mộ Thiên Du vẫn còn đứng đờ ra, mắt nhìn căn phòng, tai nghe tiếng người lạ gọi mình. Sau vài giây, Mộ Thiên Du đáp đại:
"Ờ... tôi—à, ta sẽ xuống ngay, chờ chút!"
Đóng cửa lại, Mộ Thiên Du quay đầu nhìn quanh, cố gắng tìm cái toilet. Không lẽ xuyên vào đây rồi cũng không cho Mộ Thiên Du quyền đi vệ sinh? Sau vài giây lục tung căn phòng, cuối cùng Mộ Thiên Du cũng tìm thấy một cánh cửa nhỏ ở góc.
Bước vào, Mộ Thiên Du gần như đứng hình thêm lần nữa. Trời đất ơi, đây là toilet hay cung điện vậy?
Một bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trắng, trên mặt có hoa văn tinh xảo. Chiếc gương to bằng cả bức tường, khung được chạm trổ bằng vàng (hoặc thứ gì đó rất giống vàng). Nước chảy ra từ vòi hình đầu rồng nhỏ, khi vặn nhẹ còn phát ra âm thanh róc rách như suối chảy.
Mộ Thiên Du nghiêng người nhìn xuống cái bồn tắm: to như cái bể bơi mini. Nước bên trong còn sủi bọt lung linh, mùi thơm nhè nhẹ của thảo mộc tỏa ra. Cạnh đó, khăn tắm được gấp gọn ghẽ, mỗi cái đều được thêu hoa văn thủ công tinh tế.
Đỉnh điểm là cái... cái bệ vệ sinh. À không, Mộ Thiên Du không chắc có nên gọi nó là bệ vệ sinh không, vì nó được đặt trong một góc riêng biệt, có rèm che bằng lụa trắng, chạm nhẹ vào còn thấy mượt như lông mèo. Cả cái nơi "giải quyết nỗi buồn" này cũng toát lên khí chất quý tộc.
Mộ Thiên Du ngẩn người. Nhìn cái bồn tắm mà Mộ Thiên Du chỉ muốn nhảy vào làm một giấc thay vì xuống ăn sáng. Nhưng... không được. Mộ Thiên Du hít sâu một hơi, tự nhủ:
"Thôi, giờ mình là tiểu thư. Tiểu thư thì phải thanh lịch. Đừng để lộ mình là người xuyên vào, không thì thảm lắm!"
Mộ Thiên Du chỉnh sửa lại tóc tai, xốc lại tinh thần.
Lần mò ra cái tủ quần áo to đùng như cửa bí mật trong phim cổ tích, Mộ Thiên Du kéo cánh cửa ra, suýt thì bị chói mắt bởi một loạt... váy vóc bánh bèo. Bánh bèo đến mức hoa hòe hoa sói, ren bèo tung tóe như cả hội chợ thời trang của công chúa Disney tụ họp vậy.
Đầm dài, váy ngắn, váy dạ hội, váy tiệc trà... tất cả đều có một điểm chung: lố. Toàn là mấy gam màu kẹo ngọt như hồng phấn, vàng nhạt, xanh bạc hà, trắng kem... lại còn được trang trí thêm nơ, ruy băng, và đính đá lấp lánh! Đỉnh điểm là một cái váy có tà váy xòe to đến mức Mộ Thiên Du tưởng mặc vào chắc chắn sẽ không lọt qua nổi cửa.
Nhìn đống này mà Mộ Thiên Du chỉ muốn khóc:
"Trời ơi, chẳng lẽ đây là gu thời trang của nhân vật này sao? Không có cái gì bớt bánh bèo hơn à?"
Loay hoay bới tung đống váy, cuối cùng, như tìm được ánh sáng cuối đường hầm, Mộ Thiên Du lôi ra một bộ… tạm chấp nhận được. Đó là một cái áo dài tay màu xanh đậm, đi kèm váy xếp ly đen, dù vẫn hơi điệu nhưng ít ra không lòe loẹt và có vẻ trưởng thành hơn chút.
Mộ Thiên Du thở phào, vội vàng mặc vào, nhưng cái váy này... eo ôi, bó sát quá! Mộ Thiên Du giật giật thử, quay trước gương, cảm giác như chỉ cần hít thở sâu một chút là đường may toang luôn.
"Thôi kệ, vậy là đỡ nhất rồi." Mộ Thiên Du tự an ủi, chỉnh lại vạt áo và xỏ đôi giày màu đen đơn giản nhất Mộ Thiên Du tìm được (mà thật ra vẫn có nơ nhỏ phía gót).
Nhìn bản thân trong gương, Mộ Thiên Du bật ra một tiếng cười bất lực:
"Chào buổi sáng, Mộ Thiên Du – tiểu thư nghiêm túc và trưởng thành. Không ai biết trước đây mày chỉ toàn mặc quần jeans áo phông đâu!"
Mộ Thiên Du mở cửa phòng, bước ra hành lang, rồi chầm chậm đi xuống cầu thang. Ngôi nhà này, à không, phải gọi là biệt thự, sang trọng đến mức Mộ Thiên Du cứ phải dán mắt vào từng chi tiết. Đèn chùm pha lê to đến mức Mộ Thiên Du nghĩ chỉ cần rơi xuống thôi thì nguyên bàn ăn chắc đi tong.
Khi bước xuống bậc cuối cùng, Mộ Thiên Du ngẩng đầu lên nhìn, và ngay lập tức bị hút hồn bởi một người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn. Đẹp trai! Nhưng không phải kiểu đẹp trai bình thường, mà là đẹp trai theo kiểu CEO tổng tài bước ra từ phim truyền hình. Bộ vest đen vừa vặn, cổ áo trắng phẳng lì, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao hoàn hảo, và khí chất lạnh lùng như tuyết đầu mùa đông.
Chỉ có điều... sao gương mặt này lại hơi quen? Khoan đã, không phải đây là nhân vật nam chính Mộ Vũ Hàn trong cái bộ tiểu thuyết máu chó hôm qua sao? Chẳng lẽ đây là anh trai của Mộ Thiên Du – à nhầm, của nhân vật này?
Kế bên Mộ Vũ Hàn là một người phụ nữ đẹp quý phái, rõ ràng là phiên bản sống động của "phu nhân nhà giàu." Bà ấy mặc bộ váy lụa màu tím nhạt, cổ áo cao điểm xuyết đá quý, tóc búi cao gọn gàng, cả người toát lên sự cao quý pha chút nghiêm khắc.
Mộ Thiên Du nuốt khan, lén lút quan sát họ. Cả hai người này vừa ngồi im mà như chiếm trọn cả không gian. Tô Ngọc Lan nhìn Mộ Thiên Du từ đầu đến chân, ánh mắt phảng phất vẻ không hài lòng. Chắc tại cái gu thời trang "tối giản" Mộ Thiên Du chọn chứ gì.
Người đàn ông thì chỉ liếc qua Mộ Thiên Du đúng một lần, rồi hờ hững quay lại cốc cà phê trước mặt, như thể Mộ Thiên Du chẳng khác gì cái rèm cửa. Gì đây, tổng tài lạnh lùng, đẹp trai nhưng không thích nói chuyện? Đúng gu nam chính kinh điển luôn!
Mộ Thiên Du bước tới bàn, cảm giác như đang đi thi hoa hậu nhưng chắc chắn rớt vì "khí chất quý tộc" không đạt chuẩn.
"Ngồi xuống đi." Tô Ngọc Lan lên tiếng, giọng vừa dịu dàng vừa mang hàm ý "đừng làm mất mặt nhà này."
Mộ Thiên Du kéo ghế ngồi xuống mà trong lòng vẫn hồi hộp. Đang định liếc thử xem bàn ăn này ngoài "tổng tài lạnh lùng" và "phu nhân quý phái" còn ai nữa không thì một giọng nói trầm thấp nhưng oai vệ vang lên:
"Con gái lớn của ta mà hôm nay xuống muộn thế. Cả nhà chờ con nãy giờ."
Mộ Thiên Du ngẩng lên, trước mặt Mộ Thiên Du là một người đàn ông trung niên, khí chất bá đạo không khác gì một ông trùm mafia trong phim. Ông ấy mặc trường bào bằng lụa đen, bên ngoài khoác thêm áo choàng thêu kim tuyến. Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh với bộ râu được tỉa tót gọn gàng, và đôi mắt sắc như chim ưng.
Người đàn ông này không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi ở ghế chủ vị, tay cầm chén trà, là đã tỏa ra một luồng áp lực khiến Mộ Thiên Du không dám thở mạnh. Mộ Trấn Khang nhìn Mộ Thiên Du, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa ẩn chứa chút yêu thương:
"Thiên Du, con hôm nay trông hơi khác. Có chuyện gì à?"
Mộ Thiên Du suýt nữa nghẹn họng. Khác? Khác là phải rồi! Mộ Thiên Du đâu phải cái cô tiểu thư mà ông đang tưởng đâu! Nhưng miệng vẫn cố cười cứng đơ, lắp bắp:
"D-dạ không ạ... Chắc tại con ngủ hơi muộn..."
Mộ Trấn Khang gật đầu, nhưng ánh mắt lại lướt qua bộ đồ "trưởng thành" Mộ Thiên Du mặc. Trong khi Mộ Thiên Du còn chưa hiểu gì, bà mẹ quý phái đã nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng mang hàm ý trách móc:
"Thiên Du, sao hôm nay con lại mặc màu tối thế này? Tuổi trẻ phải tươi sáng, rạng rỡ. Con gái lớn nhà họ Mộ sao có thể ra ngoài với bộ đồ thế kia?"
Mộ Thiên Du cạn lời. Hóa ra là bị chê bánh bèo không chịu mặc, mà chuyển sang đồ trưởng thành cũng không vừa mắt luôn?! Nhìn sang nam chính tổng tài bên cạnh, anh ta nhấp cà phê, chẳng thèm quan tâm Mộ Thiên Du bị mẹ mắng, khí chất lãnh đạm còn hơn cả trời lạnh tháng 12.
Mộ Thiên Du nuốt khan, tự nhủ: Bình tĩnh, đây chỉ là màn chào buổi sáng. Cứ vờ như mọi chuyện bình thường đi. Nhưng mà... Mộ Thiên Du là ai, đây là đâu, và Mộ Thiên Du còn phải sống kiểu gì đây?