Sở Tổ nhìn tình huống hiện tại, khẽ thở dài: "Lần sau đừng có nói điêu nữa. Đây là cấp độ ‘bàn bạc mọi việc sau’ à?"
Hệ thống cũng không mấy tự tin, đành ỏn ẻn: "... Đã rõ."
Giọng nói máy móc còn rất ‘con người’ mà nói thêm một câu: "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Sở Tổ lại thở dài.
Nhân vật phản diện tức giận gọi điện đến để thúc giục tiến độ, nhân vật chính Đường Kỳ lại bị ép phải quỳ xuống trước mặt anh, dựa theo sự phát triển của cốt truyện ban đầu, Đường Kỳ sẽ được đồng bọn giải cứu trong nửa giờ nữa, còn Sở Tổ sẽ phải đối mặt trực diện với lửa giận của nhân vật phản diện.
Sau đó anh liền phản bội, tiết lộ tin tức của phản diện cho Đường Kỳ, từ đó dẫn đến cái chết đột ngột của phản diện.
Sau đó, anh sẽ lằng nhằng gì đó về lòng trung thành gì gì đó, báo thù gì gì đó, rồi lao đến trước mặt Đường Kỳ mà chịu chết.
Trong mắt Sở Tổ, tác giả cuốn "Vương miện neon" có lẽ đã không muốn đắp nặn nhân vật “Sở Tổ” khi viết truyện rồi.
Nhân vật phản diện thiếu tay sai, vậy thì lôi người này ra dùng, hắn đối xử với nhân vật chính như thế nào, rồi vì hắn làm không tốt nên nhân vật phản diện đã trừng phạt gấp bội lên người hắn.
Nếu tác giả chịu bỏ thêm một chút bút mực, thêm một chút sự không cam lòng của “Sở Tổ” hoặc một điều gì đó khác – tóm lại là nếu cho hắn một chút cảm giác hiện diện thì có lẽ ấn tượng của độc giả về hắn đã không kém đến nước này.
Từ khóa: tàn nhẫn độc ác, phản bội, quan minh chính đại.
Các yếu tố đều đầy đủ hết nhưng lại không được nhiều lắm, còn khuyết thiếu động cơ chủ yếu nữa. Làm một đống chuyện lớn để thúc đẩy tình tiết, nhưng càng làm thì lại càng ngu xuẩn.
Nếu muốn bổ sung thiết lập cho nhân vật... Thì nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
“Hãy bắt đầu từ Đường Kỳ đi… Độc giả cảm thấy nhân vật phụ đó ngốc nghếch như vậy, phần lớn lý do là bởi vì nhân vật chính cũng cho rằng nhân vật phụ này quá ngốc.” Sở Tố nói: “Tao không rành nghiệp vụ lắm, ngoài chuyện không thể sửa những điểm mấu chốt của cốt truyện ra thì tao có cần lưu ý thêm gì nữa không?”
Hệ thống: "Các câu mấu chốt của cốt truyện thì không thể sửa đổi. Khi phải nói những lời thoại bắt buộc này, tôi sẽ đánh dấu màu đỏ để nhắc nhở ngài, xin đừng lo lắng. Ngoài ra, ngài chỉ có thể sửa đổi giả thiết về ‘Sở Tổ’ chứ không thể thực tiếp thay đổi thái độ, quan điểm, phương thức ở chung của các nhân vật khác đối với ngài. "
"Đã hiểu."
Sở Tổ nói xong, liền chịu đựng đau đớn mà nắm chặt sợi dây thừng.
Cơ thể này không thuộc về anh, anh có thể nhấc sợi dây thừng nặng nề này lên một cách dễ dàng, còn mơ hồ mà nhìn thấy những đường nét cơ bắp lưu sướиɠ bên dưới lớp áo sơ mi của anh nữa.
Điều này hoàn toàn trái ngược với thể chất kém cỏi đến mức bị đột tử của Sở Tổ.
Nếu không thì sao người ta lại nói phải có sức khỏe tốt thì mới thực sự là tốt nào?
Sau vài âm thanh như bị bóp nghẹt, máu tươi bắt đầu chảy ra từ bả vai, hai bên mặt sườn, eo và bụng của Đường Kỳ.
Anh ta vẫn im lặng không rên tiếng nào, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Sở Tổ.
"Đau chứ hả?" Sở Tổ hỏi.
Đường Kỳ cười lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lại càng sáng ngời.
Sở Tổ lại quất anh ta một roi nữa, tiếp tục thờ ơ mà hỏi: “Không đau à?”
Đường Kỳ hộc ra một búng máu trên mặt đất.
[Ngài đang nghĩ gì vậy...] Hệ thống không hiểu gì cả.
Sở Tổ: [Đến mức này mà còn không hề nhổ vào mặt tao, mày xem, tố chất của nhân vật chính cũng cao quá ha.]
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Không phải thế này chứ! Chẳng phải là ngài muốn sửa lại thành kiến “Sở Tổ” là kẻ ngu của nhân vật chính sao? Tại sao lại vẫn đi theo cốt truyện như ban đầu, chuyện đàng hoàng thì không làm, làm mấy chuyện động kinh thì làm không thiếu cái nào hết thế?]
Sở Tổ im lặng một lát: [Lời mày nói sao mà hung dữ vậy.]
[Đây đều là dựa vào mấy comment ở khu bình luận cả đấy, thích hợp để chúng ta có thể tham khảo một chút.]
Bị Sở Tổ ngắt lời như vậy, hệ thống cũng quên mất phải truy vấn tiếp luôn. Trong khi trò chuyện phiếm câu được câu không với nhau, Sở Tổ cũng đã vừa tát vừa hỏi, tra tấn Đường Kỳ suốt nửa giờ đồng hồ rồi.
Tính thử thời gian, Đường Thất cũng sắp được người ta đến giải cứu.