Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 9

Trong mười câu khen ngợi có một câu nói gần đây vận thế không tốt lắm, fan hâm mộ sẽ không quá để ý.

Khán giả ăn mặc kỳ lạ kia không nói gì, chỉ khàn giọng nói một câu "Biết rồi", liền tắt kết nối.

Hoắc Ngưng duỗi người, "Được rồi, livestream hôm nay đến đây kết thúc, lên đường đến giúp dì Hoàng Tú giải quyết lệ quỷ thôi."

[Đừng mà streamer! Chúng tôi muốn xem cô thu phục lệ quỷ như thế nào!]

[Woa streamer lùn thật!]

[Câu view xong rồi chạy à? Hừ, các Mây Con, spam tin nhắn của con khốn này cho tôi!]

[Con khốn! Sau này cô livestream một lần, ông đây mắng cô một lần!]

Mây Con là tên fandom của Trịnh Vân Phàm.

Những người này ngày thường miệt mài thưởng thức người khác tâng bốc Trịnh Vân Phàm như thế nào, thổi phồng anh trai nhà họ đẹp trai nhất thiên hạ ra sao.

Đột nhiên xuất hiện một Hoắc Ngưng như vậy, lập tức hóa thành chó điên, túm lấy cô không ngừng cắn xé.

Hoắc Ngưng cảm thấy họ thật đáng thương.

Vốn đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, vì theo đuổi thần tượng mà khiến bản thân trở nên hung dữ, vô tình trở thành một con dao trong tay Trịnh Vân Phàm, mặc cho hắn ta sai khiến.

Mà họ không biết, trong bóng tối đã vô tình dính phải nhân quả.

Trịnh Vân Phàm sẽ không gánh chịu nghiệp chướng do họ tạo ra.

Vì theo đuổi thần tượng mà biến mình thành anh hùng bàn phím, quả đắng cũng chỉ có thể tự mình nếm trải.

Hoắc Ngưng đội mũ, đeo khẩu trang lên, dựa theo địa chỉ Hoàng Tú đưa, bắt xe đến đó.

Vừa ngồi lên xe, bác tài đã xin lỗi cô.

"Xin lỗi cô gái, điều hòa của xe bị hỏng, cô mở cửa sổ ra là được."

Hoắc Ngưng nhíu mày.

Nhiệt độ trong xe lạnh lẽo khiến người ta vô cùng khó chịu.

Cô nhìn chằm chằm vào bức tượng Phật được đặt trên xe, ánh mắt lạnh lùng.

"Có phải rất đẹp không? Tôi bỏ ra 300 tệ mua trên Taobao, cầu bình an, hy vọng có thể trừ tà."

"Nhưng các cô gái trẻ chắc chắn không thích những thứ này."

Bác tài thấy cô cứ im lặng nhìn chằm chằm vào đồ trang trí trên xe của mình liền không nhịn được mở miệng nói chuyện.

Quãng đường đi mất một tiếng đồng hồ, nếu hai người cứ im lặng, bác cảm thấy mình có thể chết vì buồn chán.

Sợi dây đỏ Hoắc Ngưng tùy tiện buộc vào cổ tay lúc ra khỏi nhà bắt đầu động đậy.

Cô rời mắt khỏi bức tượng Phật, thản nhiên nói: "Bác tài, gần đây mọi việc của bác không suôn sẻ phải không?"

"Mấy hôm trước lái xe có phải còn đâm vào đuôi xe người ta một cách khó hiểu không?"

Bác tài kinh ngạc trợn tròn mắt, thầm nghĩ lạ thật, sao cô lại biết được.

"Cô gái, cô thật biết nói đùa, không có chuyện đó đâu."

Miệng bác nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm than xui xẻo.

Hôm đó xe bác đang chạy ngon lành, tự nhiên như không khống chế được đâm vào đuôi xe phía trước.

Hoắc Ngưng mỉm cười.

"Cháu chỉ nói cho vui thôi, bác cứ coi như nghe chuyện cười vậy."

"Nhưng mà nửa tháng trước, buổi tối bác lái xe đưa bạn về quê, có đi ngang qua một bãi tha ma phải không?"

"Lúc đó bác chỉ cảm thấy xui xẻo, sau đó không để ý nữa. Ngày hôm sau khi bác lái xe đưa con trai nhỏ đi học, nó đột nhiên nói trên xe có một ông lão, lúc đó bác còn mắng nó hai câu, buổi chiều, con trai nhỏ của bác liền sốt cao."

Bác tài nghe mà sởn gai ốc.

Lạ thật, sao cô gái này cái gì cũng biết vậy!

Nếu chỉ nói trúng một việc thì không sao, nhưng liên tiếp nói trúng nhiều chuyện như vậy, trong lòng bác tài cũng không khỏi nghi ngờ.

"Tôi... tôi có phải gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu rồi không?"

Vừa nói bác vừa trừng mắt nhìn bức tượng Phật, "Còn tốn của tôi 300 tệ, chẳng có tác dụng gì cả!"

Hoắc Ngưng giật giật khóe miệng.

"Bác tài, tượng thần, tượng Phật chưa được khai quang thì không thể thờ cúng lung tung, lâu ngày sẽ có thứ gì đó chui vào ở."

"Hơn nữa, trên xe cũng không nên bày tượng Phật, Phật thích tĩnh không thích động."

Bác tài nghe xong liên tục gật đầu, "Còn kiêng kỵ gì nữa không đại sư?"

Hoắc Ngưng mấp máy môi.

Vừa hay cô cũng thấy buồn chán, cứ coi như nói chuyện phiếm cho đỡ buồn vậy.

"Đừng để dao kéo, rồi không nên để nhiều vật phẩm thuộc hành Kim và Mộc. Trong phong thủy thường cho rằng tai nạn giao thông là do "Kim Mộc giao chiến" gây ra, thuộc tính ở đây vừa chỉ chất liệu, vừa chỉ màu sắc."

"Ngoài ra, Thủy có thể hóa giải Kim Mộc giao chiến, bác có thể để một số vật phẩm màu đen hoặc màu xanh trên xe cho điều hòa."

"Còn về nhà, thì đừng bày chuông gió và búp bê có ngũ quan gì đó, nhưng những chuyện này cũng là có xác suất, không cần phải quá lo lắng."

Tất nhiên, người có cơ địa dễ chiêu âm mà trong nhà còn bày những thứ này, vậy thì sẽ có phiền phức.

Bác tài ghi nhớ kỹ những gì cô nói.

Bác không nhịn được liếc nhìn bức tượng Phật, cảm thấy rợn tóc gáy.

"Đại sư, vậy thứ này nên xử lý thế nào? Nghe ý cô nói, hình như có một lão quỷ bám vào thứ này rồi!"

Hoắc Ngưng khẽ ngáp.

"Trước đây khi bác lái xe qua mộ, đã chửi mấy câu xui xẻo, chọc giận ông ấy, nên ông ấy bám theo bác."

"Bác tranh thủ lúc nào đó lái xe quay lại, thắp cho ông ấy một nén nhang, xin lỗi và cúi đầu, nếu có thành ý thì đốt thêm chút tiền giấy gì đó. Ông lão chỉ muốn dạy cho bác một bài học, không muốn lấy mạng bác, nếu không thì hôm đó sẽ không chỉ đơn giản là đâm vào đuôi xe đâu."

"Còn về bức tượng Phật này, dùng vải đỏ che lại, hôm nào đó mang đến chùa tìm một vị sư khai quang đi."

Bác tài nghe cô nói mà toát mồ hôi lạnh, liên tục nói xin lỗi.

Sáng sớm hôm sau, bác liền làm theo lời Hoắc Ngưng, lái xe đến bãi tha ma đã đi ngang qua trước đó.

Bác thành khẩn xin lỗi, liên tục nói lúc đó mình chỉ là vô ý xúc phạm, mong ông lão đừng chấp nhặt với mình.

Xin lỗi xong, bác liền quỳ xuống dập đầu thắp hương cho ông lão, còn biết điều đốt không ít tiền giấy.

Thậm chí cả biệt thự, xe thể thao, vàng bạc, cả người hầu bằng giấy cũng đốt không ít.

Nói ra cũng kỳ lạ, làm xong những việc này, trên đường về thì điều hòa trong xe trở lại bình thường, cảm giác vai nặng trĩu cũng biến mất.

Nhưng đó là chuyện sau này.