Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 4

[Năm mươi vạn? Không bằng cô đi cướp luôn đi!]

[Có ai quản lý không vậy, mở miệng ra là sư tử đói đúng không? Thời buổi này thủ đoạn của kẻ lừa đảo thật nhiều!]

[Có khuôn mặt này, vào showbiz lừa tiền không được sao, lừa tiền của người già như vậy cô không sợ bị trời phạt à?]

[Cô đi chết đi đồ lừa đảo!]

Hoắc Ngưng thật muốn trợn mắt, nhưng vẫn nhịn được.

"Tôi nói là năm mươi vạn lúc nào?"

Hoàng Tú khi thấy mọi người nói năm mươi vạn, suýt chút nữa thì tối sầm mặt mày ngất xỉu.

Nếu như trước kia con gái không gặp chuyện, năm mươi vạn nhà bà cũng không phải là không lấy ra được.

Nhưng một tháng nay, vì để chữa bệnh cho con gái, họ đã tiêu rất nhiều tiền rồi.

Nếu Hoắc Ngưng vừa mở miệng ra đã đòi năm mươi vạn, bà thật sự không có.

Nghe thấy không phải năm mươi vạn, bà thở phào nhẹ nhõm.

"Năm vạn phải không? Nhưng mà cô định cứu con gái tôi như thế nào? Cần tôi làm gì? Sau đó tôi đưa tiền cho cô bằng cách nào?"

Hoắc Ngưng: "..."

Thực ra vừa rồi cô muốn nói năm nghìn.

Dù sao thì hôm nay là ngày đầu tiên cô livestream, đòi hỏi quá cao, có lẽ người ta sẽ coi cô là kẻ lừa đảo.

Nhưng cô đã bỏ qua một điều, trong mắt đại chúng, đại sư huyền học mà lấy tiền quá rẻ thì mới là không bình thường.

Nhưng mà cũng đúng, nếu chuyện tương tự xảy ra ở kiếp trước, cô thu phí ít nhất cũng phải sáu con số trở lên, không có giới hạn trên.

Năm vạn đối với bố mẹ Lâm Song Song mà nói, không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, cho nên Hoắc Ngưng cũng không nói chuyện mình chỉ lấy năm nghìn nữa.

"Trước tiên tặng quà có giá trị năm nghìn tệ làm tiền đặt cọc, chuyện còn lại đợi tôi giúp dì giải quyết xong rồi nói sau. Tôi thấy chúng ta cùng thành phố, lát nữa dì gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đích thân đến đó một chuyến."

Nếu là lệ quỷ bình thường, cô cũng chẳng cần phải đích thân đến đó.

Nhưng Hoắc Ngưng vừa mới tính ra được một số thứ.

"Còn nữa, dì hãy tháo cái bùa đó xuống khỏi cổ con gái dì, tìm một miếng vải đỏ bọc nó lại rồi chôn xuống đất, tốt nhất là dưới gốc cây, tóm lại là đừng để nó ở quá gần con gái dì."

"Những chuyện khác, đợi tôi tắt live rồi đến đó sẽ nói."

[!! Chết tiệt! Streamer cô có nghĩ đến nhỡ đâu thứ đó làm hại bác gái thì cô có đến đó cũng vô dụng!]

[Đúng đúng đúng, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn nào, tiền quan trọng đến vậy sao!]

Hoắc Ngưng nhìn dòng bình luận đó, một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt long lanh như được bao phủ bởi làn mưa bụi Giang Nam, vẻ mặt thành kính nghiêm túc.

"Tiền đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng."

"Tôi yêu tiền, tiền yêu tôi, tiền đến từ khắp bốn phương tám hướng, đến từng giây từng phút!"

Trên đời này thật sự có người chê tiền của mình nhiều sao?

Câu hỏi này...

Hoắc Ngưng đang gánh trên vai khoản nợ khổng lồ 300 vạn, không có tư cách trả lời!

[Tôi cũng thích tiền, nhưng streamer, cô không thể vì tiền mà bất chấp mạng người chứ! Bây giờ cô không đến đó, lỡ như dì ấy thật sự gặp chuyện không may, cô sẽ hối hận cả đời đấy!]

[Con đũy! Vài nghìn tệ đối với mày còn quan trọng hơn cả mạng người đúng không? Tao biết rồi, chẳng lẽ cái bùa hại người này là do mày bán cho em họ dì ấy?]

[Lầu trên, tôi biết anh thẳng tính, nhưng anh cũng không thể ăn nói tục tĩu như thế chứ!]

[Chắc chắn là streamer đã xác định cái thứ đó sẽ không làm hại dì ấy nên mới yên tâm như vậy, một số người có thể dùng não để lên mạng không vậy, tôi thật sự chịu thua!]

[Ồ, nhanh vậy đã có fan cuồng rồi, lập nhóm đi, có tiền cùng kiếm.]

Trong khung bình luận là một màn tranh cãi dữ dội, người nào cũng cho mình là đúng.

Chỉ có một số ít khán giả cảm thấy có quá nhiều điểm vô lý, đến mức không thể chịu đựng nổi.

[Tôi nói này, rõ ràng là đang diễn, trí thông minh của các người phải thấp đến mức nào mới tin được mấy lời này chứ!]

[Đúng vậy, xem bói ít nhất cũng phải xem ảnh của con gái người ta chứ, cái gì cũng không xem mà phán được, có thể xử lý ma quỷ hay không cũng chẳng cần biết, thật sự là coi thường trí thông minh của khán giả mà!]

Hoắc Ngưng: "…"

Hoắc Ngưng giật giật khóe miệng, thành thật hỏi: "Tôi nhìn dì ấy cũng đã tính ra được rồi, còn cần phải xem ảnh con gái dì ấy nữa sao?"

Còn về việc có thể xử lý con quỷ đó hay không, chẳng lẽ trong lòng cô không biết rõ ư?!

Cô đâu phải kẻ ngốc!

Những người xem livestream cảm thấy rất khó hiểu trước lời bào chữa này của cô.

[Diễn dở rồi thì nhận là diễn dở đi, kiếm cớ gì nữa?]

[Đi thi toán, bài tự luận chỉ viết đáp án không viết lời giải, giáo viên có cho điểm không!]

"... Mọi người nói đúng, là tôi không cẩn thận."

Hoắc Ngưng thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía Hoàng Tú.

"Vậy bây giờ chúng ta làm theo trình tự, đưa tôi xem ảnh con gái dì, phải là ảnh mặt mộc chưa qua chỉnh sửa."

"Tất nhiên nếu con gái dì đang ở nhà, hướng camera về phía cô ấy cũng được."

Hoàng Tú tuy trong lòng rất sốt ruột, nhưng lại sợ từ chối sẽ khiến Hoắc Ngưng tức giận.

Bà không dám trì hoãn, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ của con gái.

Điều hòa rõ ràng đang bật, nhưng Hoàng Tú vẫn cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo phả vào mặt.

Hoắc Ngưng nhíu mày, căn phòng này hắc khí lượn lờ, âm khí nặng nề!

Trong ống kính, cô gái nằm trên giường tóc tai khô héo, sắc mặt trắng bệch vàng vọt, đôi môi không còn chút huyết sắc nào.

Nhìn qua là thấy không có sức sống, thậm chí khiến người ta phải tự hỏi người trên giường còn sống hay không.

Còn miếng bùa đeo trên cổ cô gái lại phát ra ánh sáng âm u kỳ dị.

Hoắc Ngưng âm thầm tặc lưỡi một tiếng.

Cũng may là cô gái này ngày thường hành thiện tích đức, nếu không đã không sống đến bây giờ.

Những người xem livestream khi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng cảm thấy khó chịu.

[Ban đầu tôi cứ tưởng là đang diễn, nhưng sau khi nhìn thấy con gái của dì ấy bây giờ, tôi im lặng.]

[A, đây chẳng phải là trưởng phòng của chúng tôi sao! Cô ấy đã xin nghỉ gần một tháng rồi, trước đó tôi cứ tưởng là do cô ấy làm việc quá sức nên cơ thể không chịu nổi, hóa ra là gặp phải thứ dơ bẩn!]

[Diễn! Cứ tiếp tục diễn đi! Đây chẳng phải là do trang điểm tạo ra sao, các người thật dễ lừa.]

[Lầu trên, rửa mồm trước khi nói đi.]

Hoàng Tú rất muốn cắt bỏ miếng bùa âm trên cổ con gái, nhưng Hoắc Ngưng chưa lên tiếng, bà cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bà lau nước mắt trên mặt, dáng vẻ hiện tại của con gái khiến bà đau lòng như cắt.

"Đại sư, con gái tôi... con gái tôi như vậy thật sự còn cứu được không?"

Các bước đã hoàn tất, nhưng nhìn thấy bà như vậy, Hoắc Ngưng vẫn có chút không đành lòng.

Nghĩ một lúc, cô nói: "Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ cho "người" đưa một lá bùa cho dì, dì pha nó thành nước cho con gái dì uống, cô ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại."

"Nhưng đừng tưởng cô ấy tỉnh lại là xong chuyện, nếu tôi không đến đó một chuyến, sau này con gái dì vẫn sẽ gặp chuyện không may."

Hoàng Tú ngàn ân vạn tạ cúi đầu trước Hoắc Ngưng, mắt đỏ hoe: "Hoắc đại sư, thật sự cảm ơn cô."

Hoắc Ngưng xua tay: "Không cần khách sáo, nếu dì không còn việc gì thì tôi sẽ kết nối với vị khách tiếp theo."