Diệp Mẫn Thục chẳng khác nào đang đấm vào bông, là cái loại khó chịu khi có sức mà không dùng được.
Bà ta dứt khoát không để ý đến Lâm Kiều nữa, thân thiết kéo cô gái trẻ đó tiến vào: "Ba, mẹ, con giới thiệu với hai người. Đây là Tống Tĩnh, bạn gái của Tiểu Trạch. Nói ra thì hai người cũng có quen biết với Tống Vĩnh Khôn - cha của con bé ha. Quan hệ của chú ấy với Quý Quân rất tốt, trước đây còn từng làm lính dưới quyền của ba nữa. Hồi nhỏ con bé vẫn thường theo ba mẹ mình đến nhà chúng ta chơi đấy. Lúc đó con còn nói đùa, bảo con bé này thân thiết với Tiểu Trạch như vậy, không bằng sau này làm con dâu của con luôn. Không ngờ hai đứa nó cuối cùng lại có duyên thật, cấp hai cấp ba đều là bạn học, cấp ba còn học chung một lớp."
Quý Quân là con trai cả của ông cụ Quý, anh trai của Quý Đạc, chồng của Diệp Mẫn Thục. Ông cụ bị bệnh, lẽ ra ông ta cũng nên đến thăm, nhưng ông ta bận công tác. Lịch trình đi công tác của ngày hôm nay lại đã được lên kế hoạch từ lâu, thực sự không thể bứt ra được.
Tống Tĩnh bị Diệp Mẫn Thục lôi kéo, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng. Diệp Mẫn Thục thấy vậy, lại càng hài lòng hơn: "Dì nhớ sau khi Tiểu Trạch được cử đi học trường quân đội, cháu cũng tham gia kỳ thi đại học, vừa thi là đỗ ngay, thi vào trường sư phạm gì đó..."
"Trường Sư phạm Yến Đô."
"Đúng, Trường Sư phạm Yến Đô. Mẹ, không phải hôm trước mẹ còn nói bây giờ nhà nước rất thiếu giáo viên sao? Chuyên ngành của Tiểu Tĩnh rất phù hợp với mẹ đó."
Từ Lệ chỉ cười: "Tôi đã nghỉ hưu sớm rồi, nào có biết nhiều như vậy."
"Mẹ nghỉ hưu rồi thì sao nào, năm đó mẹ cũng là giáo viên ưu tú của Yến Đô mà." Diệp Mẫn Thục cũng không để ý, tiếp tục hỏi Tống Tĩnh: "Năm sau cháu cũng phải tốt nghiệp rồi nhỉ?"
"Sang năm tốt nghiệp ạ, nửa cuối năm nay sẽ đến trường để thực tập."
"Vậy thì phải tìm một nơi tốt mới được, dì thấy trường cấp ba của Tiểu Trạch không tệ đâu, lại còn gần nhà."
Diệp Mẫn Thục nói, khóe mắt lại liếc nhìn Lâm Kiều một cái.
Ba lần bốn lượt như vậy, Lâm Kiều muốn không chú ý cũng khó, cuối cùng, ánh mắt cô cũng dừng lại trên người Diệp Mẫn Thục.
Từ khi còn ở trước cửa nhà họ Quý, cô đã cảm nhận được sự phản cảm vô cớ của người này rồi. Nếu chỉ đơn giản là khinh thường người khác, sợ cô là người đến nhà bọn họ để dựa hơi, thì lúc giới thiệu bạn gái của Tiểu Trạch gì đó, tại sao lại luôn ngấm ngầm nhắm vào cô?
Chẳng lẽ đưa ra một người có xuất thân, trình độ học vấn đều có vẻ tốt hơn cô như vậy, lại còn được lòng người nhà họ Quý hơn cô, là có thể khiến cô tự thấy mình không xứng để qua lại với người nhà họ Quý à? Hay là vì hôn ước của cô và nhà họ Quý?
Vậy thì với tư cách là chị dâu, phản ứng của người này cũng quá gay gắt rồi?
Trừ khi bà ta không phải chị dâu mà là mẹ ruột, nam chính mà Lâm Kiều muốn tìm cũng không phải cái vị đang đứng trong phòng bệnh này, mà là Tiểu Trạch trong lời bà ta nhắc đến. Và bà ta dẫn người đến đây cũng không phải để khoe khoang gì cả, mà là để tuyên bố chủ quyền.
Điều này cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì đối phương và Tống Tĩnh là bạn học, rõ ràng cũng đang ở độ tuổi kết hôn, về mặt vai vế cũng càng phù hợp hơn.
Nhưng lúc trước, khi bạn cô nhắc đến cuốn sách này với cô thì cũng chỉ nói cô cẩn thận kẻo lại xuyên không, chứ căn bản không nói là nam chính trước đó đã có đối tượng hay chưa.
Nếu nam chính đã có đối tượng, còn cần gì phải thỏa hiệp nữa? Cứ tranh thủ thời gian kết hôn là được rồi. Cho dù ông cụ Quý có muốn thực hiện lời hứa với chiến hữu năm xưa đến mấy, thì cũng không thể phá hỏng cuộc hôn nhân tốt đẹp của cháu trai, ép anh ta phải cưới Lâm Kiều được.
Lâm Kiều có chút nghĩ không ra. Mà bên kia, sắc mặt ông cụ Quý đã từ ngạc nhiên, nghi hoặc, trở nên rất khó coi.