Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ, Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 1

Điều kiện đường sá vào đầu những năm 1980 quả thực là không được tốt cho lắm, chỉ khi đến vùng phụ cận thành phố thì mới chuyển từ đường đất sang đường nhựa.

Lâm Kiều lắc lư theo từng nhịp xóc nảy của chiếc xe ô tô đường dài, không khí ngột ngạt xen lẫn mùi xăng xe khó chịu, cứ thế mà xộc thẳng vào mũi cô. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng qoàng quạc của đám gà do mấy người thôn dân mang lên xe. Mặc dù vậy, mấy vị hành khách đang chen chúc trên toa xe và lối đi nhỏ trông vẫn mơ màng như sắp ngủ.

Cô thật sự quá mệt mỏi, để chạy khỏi đó, cơ hồ cô đã không ngủ cả một đêm hôm qua.

Sáng nay, khi trời còn chưa sáng, cô lại đi bộ hơn một tiếng đồng hồ trên con đường núi để vào thị trấn, sau đó lại ngồi gần tám tiếng đồng hồ trên xe khách, cả người cũng sắp tan thành từng mảnh rồi.

Nhưng dù buồn ngủ đến đâu, cô vẫn cảm nhận được có ai đó đang động vào cái cặp sách mà mình đang ôm ở trước người. Không hề mở mắt, cô đã nắm lấy ngón tay của đối phương rồi dùng sức bẻ ngược ra sau.

"Ah--"

Đối phương hiển nhiên là bị bất ngờ, phát ra một tiếng kêu đau đơn.

Những người xung quanh còn đang ngủ gật đột nhiên cũng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn về phía này: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"

“Không có gì, hình như là vừa có người trộm đồ.”

Giọng Lâm Kiều cũng không cao, nhưng trong nháy mắt mọi người vẫn bị giật mình mà tỉnh cả cơn buồn ngủ, rộn ràng kiểm tra lại xem mình có bị mất gì không.

Thập niên 80, 90 là giai đoạn mà trộm cắp hoành hành ngang ngược nhất, đặc biệt là trên xe ô tô. Thậm chí là còn trắng trợn mà cướp giật ngay trong dòng người đông đúc nữa kìa, bởi vì khi đó có nhìn thấy cũng không tài nào bắt được thủ phạm.

Thấy mọi người xung quanh đã đề cao cảnh giác, gã đàn ông gầy gò bị Lâm Kiều bắt được liền sốt ruột nói: "Con bé kia, ăn nói cho cẩn thận, ai lấy trộm đồ của mày hả!"

Trong lời nói của gã mang theo ý tứ đe dọa, nhưng trên mặt Lâm Kiều lại không hề có chút khϊếp đảm sợ hãi nào.

Cô nhìn cái tay đang bị mình nắm lấy của người đàn ông này, nhướng mày: "Anh không ăn trộm thì chẳng lẽ là đang muốn chơi lưu manh à?”

Nếu mà bảo mà gã muốn chơi lưu manh thì cũng không phải là không thể.

Suy cho cùng thì tuy Lâm Kiều ăn mặc bình thường, nhưng trên chuyến xe đường dài đến Yến Đô này, vừa nhìn đã biết là cô từ nông thôn đến rồi, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp. Cô không phải là kiểu xinh đẹp truyền thống, nhất là khi ngước mắt lên nhìn người khác, cuối đôi mắt dài và hẹp của cô ấy có một nốt ruồi đỏ khá là dụ người.

Ở cái niên đại này, tội lưu manh so ra thì còn nghiêm trọng hơn so với tội trộm cắp nhiều. Chỉ cần có người đi tố cáo thì quả thật là khó tránh khỏi phải ngồi xổm mấy năm trong tù, xử lý không tốt thì khéo còn có thể bị xử bắn ấy chứ. Gã đàn ông gầy gò nghe vậy thì cứ như thể bị người ta bóp cổ, nháy mắt đã không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.

Sở dĩ gã chọn Lâm Kiều để xuống tay là vì cô còn trẻ, nhìn chỉ khoảng mới 18, 19 tuổi, lại còn không quen biết gì với mấy người xung quanh nên sẽ càng dễ dàng đắc thủ. Nhưng không ngờ rằng trông thì giống một con cừu nhưng mà lại cả người đầy gai.

Trong lúc im lặng, đột nhiên có người kêu lên một tiếng: "Tiền của tôi! Tiền và tem phiếu của tôi đều không thấy đâu nữa rồi!"

Lúc này Lâm Kiều không cần phải nói gì nữa, người nọ đã tiến lại túm lấy gã gầy gò, bắt gã trả lại tiền, nếu không thì sẽ đưa gã đến đồn công an. Những người không mất tiền đứng ở gần đó cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, buộc gã đàn ông phải lấy tiền ra rồi xuống xe trước ở mấy điểm dừng tới đây.

"Cũng may là cô gái này phản ứng nhanh đấy, nếu không thì đã để tên đó chạy mất rồi."