Chỉ trong vài giây, lớp băng hoàn toàn biến mất, hơi lạnh hóa thành những sợi khói trắng mỏng manh, tan vào ánh nắng, tạo nên một khung cảnh đẹp đến mê hồn.
Bàn tay ấm áp của Giang Dã không còn bị lớp băng ngăn cách, trực tiếp áp lên gương mặt hơi lạnh của cô. Làn da mềm mại, mịn màng như có nam châm, khiến bàn tay anh không thể rời đi.
Ngón tay vô thức dùng chút lực, nâng nhẹ cằm của Điềm Tửu, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt đỏ rực của cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Cô là tang thi sao?"
Điềm Tửu đưa tay, nắm lấy tay anh đang giữ cằm mình, dịu dàng nói: "Tôi cắn anh một cái, chẳng phải sẽ biết ngay sao."
Nói rồi, cô để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn, định cắn lên tay Giang Dã.
Hệ thống A Bảo kích động cực độ: [Giỏi lắm, Tiểu Tửu Tửu. Cắn anh ta đi, cắn thật mạnh vào!]
Nhưng ngay khi chiếc răng nanh vừa chạm vào da, một bàn tay to lớn đã giữ chặt hai bên má Điềm Tửu, khiến cô không thể cắn xuống.
Giang Dã bóp nhẹ hai má của Điềm Tửu, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cô: "Cô là tang thi cấp S?"
Nhưng chỉ trong một giây, anh đã tự phủ nhận:
"Không đúng, chẳng hề có chút dao động năng lượng nào, chỉ là một con tang thi bình thường."
Ánh mắt anh quét qua cô gái có làn da trắng mịn, gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại đáng yêu. Cô hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của anh về tang thi.
Rõ ràng mang đặc tích phân của tang thi cấp S, tại sao lại không có bất kỳ dao động năng lượng nào?
Chẳng lẽ cô đang che giấu điều gì?
Ánh mắt Giang Dã thoáng lóe lên điều gì đó, anh buông tay khỏi gương mặt của Điềm Tửu. Nhưng làn da quá mềm mại của cô đã để lại dấu vết đỏ nhạt nhòa từ những ngón tay của anh.
Ngón tay cái khẽ miết nhẹ, dường như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại mịn màng lưu lại trên làn da cô.
Điềm Tửu liếʍ nhẹ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, mang theo tâm thế “nhiệm vụ thành công thì tốt, không thành thì A Bảo đi nhặt rác”, cô lại một lần nữa lao về phía Giang Dã định cắn anh.
A Bảo cuống cuồng la hét: [Tiểu Tửu Tửu, đừng kích động! Cứ thế này cô không cắn được vai ác đâu, còn có khả năng bị gϊếŧ đấy! Chúng ta nên giả vờ yếu thế rồi tìm cơ hội thích hợp mới ra tay.]
Gϊếŧ!
Chữ đó vang lên trong đầu khiến máu trong người Điềm Tửu sôi trào, cô càng thêm phấn khích, cảm giác như toàn bộ cơ thể đang bùng nổ sức sống.
“Gừ…”
Để tăng phần chân thực, Điềm Tửu còn phối thêm vài âm thanh gầm gừ từ miệng.
Giang Dã nhìn cô gái trước mặt lại lần nữa lao tới định cắn anh, bàn tay anh khẽ lật, một con dao găm bằng băng hiện ra, nhắm thẳng vào cổ trắng ngần của cô mà đâm xuống.
Nếu đây thật sự là tang thi cấp S, nhất định sẽ lộ ra sức mạnh ẩn giấu.
[Tiểu Tửu Tửu, mau tránh đi!] A Bảo hét lớn, hoảng loạn.
Nhưng trái lại, Điềm Tửu không những không né mà còn vui vẻ đưa cổ ra.