Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng

Chương 3

A Bảo vẫn cố gắng thuyết phục tiểu công chúa này.

[Tiểu Tửu Tửu, chúng ta cố chịu một chút. Chờ khi vai ác xuất hiện, cô hòa mình vào đám tang thi, âm thầm cắn anh ta một cái. Nhiệm vụ sẽ nhanh chóng hoàn thành, rồi chúng ta có thể về nhà. Nghe nói nhiệm vụ lần này được thưởng tới 100 vạn tích phân đấy.]

Thông thường, nhiệm vụ có thưởng 10 vạn tích phân đã là cực cao rồi.

Vì không ai chịu nhận, điểm thưởng của nhiệm vụ này đã tăng đến mức kỷ lục 100 vạn.

[Tiểu Tửu Tửu, vì 100 vạn tích phân, cô chịu thiệt một chút đi.]

Điềm Tửu cầm ô ren trắng, gương mặt tràn đầy chán chường. Rõ ràng, 100 vạn tích phân cũng không đủ để thuyết phục cô.

Cô chỉ muốn chết ngay bây giờ!

Đúng lúc đó, tiếng đánh nhau vang lên từ xa. “Pằng… Pằng…”

Đôi mắt Điềm Tửu sáng rực lên. Đến rồi, cô đã ngửi thấy mùi của vị của cái chết.

[Tiểu Tửu Tửu, vai ác xuất hiện rồi!]

Giang Dã nhìn đám đồng đội đã kề vai chiến đấu suốt một tháng qua, giờ đây chỉ vì một viên tinh hạch cấp 4 mà trở mặt ra tay với anh.

Ha hả... Anh nhếch môi cười lạnh. Tưởng rằng đội này sẽ kiên trì lâu hơn một chút, hóa ra cũng chỉ đến thế.

Gϊếŧ hết rồi lại chẳng còn gì thú vị nữa!

“Giang Dã, chỉ cần cậu giao nộp tinh hạch, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.” Tên đội trưởng mặc áo giáp ba lỗ chống đạn màu đen cất giọng ra lệnh.

Viên tinh hạch cấp 4, dù anh ta không thể trực tiếp hấp thụ, nhưng có thể bán được giá cao để mua thuốc tăng cường dị năng. Điều này sẽ giúp anh ta vượt qua ngưỡng trì trệ của dị năng cấp 3, tiến thẳng lên cấp 4.

“Giang Dã, cậu là hệ không gian, không cần nâng cấp thêm nữa. Giao tinh hạch cho tôi, tôi mạnh hơn thì đội chúng ta sẽ phát triển tốt hơn, tất cả đều có lợi, đúng không?” Đội trưởng nhấn mạnh, vẻ mặt tỏ ra đầy chính nghĩa.

Giang Dã đứng thẳng người, mái tóc cắt gọn gàng hai bên, phần trên được tạo kiểu vừa lộn xộn vừa phong cách. Gương mặt anh sắc nét, đẹp trai đến mức các ngôi sao trên màn ảnh cũng phải lu mờ. Đôi mắt dài hẹp với sắc thái nhàn nhạt, lúc này ánh lên sự mỉa mai.

“Nghe thật cao cả, nhưng thực ra anh sợ tôi vượt qua anh, đúng không?”

Mặt đội trưởng lập tức biến sắc, cố gắng biện minh:

“Giang Dã, tôi sợ cậu? Nếu không có đội này bảo vệ, cậu đã chết từ lâu rồi. Với một kẻ chỉ có hệ không gian như cậu, cậu nghĩ mình sống được bao lâu?”

Những thành viên khác cũng nhao nhao phụ họa:

“Giang Dã, giao tinh hạch ra đi. Chúng ta là anh em, đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử.”

“Hệ không gian không cần loại tinh hạch tốt như vậy. Đừng ích kỷ, để nó cho người cần hơn.”

“Cậu chỉ là cái kho hàng di động. Có chúng tôi bảo vệ, cậu nên biết ơn và nhường nhịn chút đi.”

Giang Dã nhìn lướt qua từng người, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói sắc bén:

“Ồ, vậy sao tôi không thấy các người nhường tinh hạch của mình ra cho ai cả?”

Quy định của đội rất rõ ràng: Ai nhặt được tinh hạch là của người đó. Nhưng khi so sánh với một Giang Dã hệ không gian không có sức tấn công, họ đương nhiên chọn đứng về phía đội trưởng dị năng cấp 3.

Đội trưởng nhìn Giang Dã, trong mắt lóe lên tia gian xảo:

“Tôi hỏi cậu lần cuối cùng. Tự giao ra hay để chúng tôi tự lấy?”

Anh ta không thể chấp nhận việc một kẻ hệ không gian mờ nhạt như Giang Dã lại che lấp ánh hào quang của mình. Khi Giang Dã may mắn nhặt được tinh hạch cấp 4, sự kiên nhẫn của anh ta đã đạt giới hạn.