Vì mạng nhỏ của mình, Khương Trăn đề nghị: “Không phải ngươi đề nghị với gia chủ phải trị sông lớn sao? Chỉ cần ra khỏi tòa nhà này thì cơ hội rời đi của chúng ta lớn hơn rất nhiều, đến lúc đó ngươi mang ta đi, ta…”
“Không cần phiền phức như vậy. Gia chủ nhà ngươi đã bị ta thuyết phục rồi, sẽ không tế Hà thần nữa.”
“Hả? Ngươi không lừa ta chứ?” Khương Trăn không tin cho lắm. Đại sự quốc gia đó là tế tự và chiến tranh. Tế tự thần linh và tổ tiên, đối với người ở nơi này là chuyện lớn nhất. Người Lữ gia hẳn là sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
“Lừa ngươi làm gì, gia chủ nhà ngươi rất dễ nói chuyện. Chân ta bị thương, không tiện rời đi nên phải ở đây dưỡng thương nửa tháng. Để báo đáp, ta sẽ dạy người Lữ gia trị sông lớn. Ta đã nói với gia chủ rồi, mấy ngày nữa hắn tập hợp đủ 500 người là bắt đầu làm việc.”
Khương Trăn ngẩn người. Vấn đề làm nàng khó chịu gần một tháng lại được giải quyết dễ dàng như thế. Nàng lắp bắp hỏi: “Làm việc gì?”
“Trị nạn lũ lụt. Thôn xóm quanh sông lớn thường xuyên bị lũ là do lòng sông tích tụ nhiều bùn cát… thôi, nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi chỉ cần biết rằng ngươi không cần làm tân nương Hà thần nữa.”
Dị nhân vỗ vai Khương Trăn, hào phóng nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện báo đáp đâu. Ta coi như làm việc thiện, chỉ cần sau này ngươi sống ra dáng ra hình là được.”
Nói xong câu ấy, dị nhân xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng tiêu sái. Ngay cả cái chân khập khiễng cũng chẳng làm ảnh hưởng đến khí thế hiên ngang của hắn.
Sau khi trò chuyện với dị nhân, trong lòng Khương Trăn chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ban đầu, Khương Trăn định cùng dị nhân trốn khỏi Lữ gia. Nay việc này đã được hắn giải quyết êm đẹp, nàng cũng rất hài lòng.
Song, niềm vui chưa được bao lâu, thì Mã bà bà đã dẫn Khương Trăn đi tắm gội, thoa hương, sửa soạn lại nhan sắc.
Mã bà bà vừa lau tóc cho Khương Trăn, vừa nghiêm khắc dặn dò: “Giờ đã sửa soạn sạch sẽ rồi, không được phép chạy ra ngoài lung tung nữa, nghe rõ chưa?”
“Không được ra ngoài sao?” Khương Trăn kinh ngạc quay đầu, bị Mã bà bà giật rụng vài sợi tóc, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Mã bà bà vỗ vỗ tay Khương Trăn, khó chịu nói: “Ngoan ngoãn chút đi, làm loạn cái gì? Cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi, chẳng có chút phép tắc nào!”
Mắng xong, Mã bà bà lại dịu giọng giải thích: “Ngươi ra ngoài chơi một chuyến, trở về sẽ lôi thôi lếch thếch. Hôm nay tắm gội thoa hương chẳng phải phí công sao. Từ giờ đến trưa mai tế Hà Thần, ngươi nên ngoan ngoãn một chút. Phải sạch sẽ, xinh đẹp, mới được Hà thần đại nhân yêu thích.”
Vẻ mặt Khương Trăn khó hiểu.
Rõ ràng trước đó dị nhân kia nói với nàng, Lữ gia đã hủy bỏ việc tế Hà thần. Rốt cuộc là gia chủ Lữ gia đang lừa gạt, hay Mã bà bà chưa nhận được lệnh trên?
Khương Trăn muốn gặp lại dị nhân kia một lần, để hắn đề phòng. Tiếc thay, hôm nay cửa viện nàng đột nhiên có thêm hai tên hộ vệ canh giữ, đề phòng nàng không nghe lời chạy lung tung trước khi tế Hà thần.
Nàng không ra ngoài được, dị nhân cũng không vào được. Này khiến Khương Trăn vô cùng lo lắng.
May mà nàng không vì dị nhân mà lơ là cảnh giác. Lưỡi dao mài sắc bén vẫn luôn được giấu kỹ, không bị đám Mã bà bà phát hiện.
Cả đêm thấp thỏm không ngủ, đến trưa hôm sau, Khương Trăn đã được ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, đưa đến tế đàn bên bờ sông.
Tại đây, Khương Trăn gặp lại dị nhân nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hắn đang hôn mê, nằm ngay đơ trên tấm ván gỗ. Tay chân bị trói chặt, cuối dây thừng còn buộc một tảng đá lớn.
Đúng là quá xấu hổ. Cứu người không thành, lại còn tự chuốc họa vào thân. Khương Trăn nhìn hắn, không nhịn được thở dài.
Hôm nay gia chủ Lữ gia vô cùng vui mừng, nói với Khương Trăn: “Năm nay có ngươi và dị nhân này, Hà thần chắc chắn sẽ hài lòng.”
Chủ mẫu Lữ gia mà Khương Trăn thường gặp, hiền lành ôm Khương Trăn giả vờ khóc lóc một hồi, làm bộ không nỡ nói: “Con gái ngoan, con đi trước, thay mẫu thân dò đường. Để con được Hà thần lão gia yêu thích, nhà ta đã bỏ nhiều công sức, dâng hiến kỳ trân này. Nếu con có tiền đồ, đừng quên báo đáp gia đình.”
Lúc nói đến “kỳ trân”, chủ mẫu Lữ gia ám chỉ là vị dị nhân kia.
Khuôn mặt tươi cười của Khương Trăn nhịn không được mà hơi cứng lại.
Điều quý giá nhất của vị dị nhân này là tri thức trong đầu hắn. Nhưng trong mắt Lữ gia, giá trị của dị nhân lại nằm ở việc tế thần. Thật là đáng buồn.
Nói thế nào thì đây cũng là người tốt muốn cứu mình, Khương Trăn hỏi: “Vị dị nhân này không phải đệ tử của cao nhân sao? Nếu sư phụ hắn tìm đến thì sao?”