Màn Hình Bình Luận Dạy Ta Làm Nữ Vương

Chương 4: Tân nương Hà thần (4)

Nhận được tin của nữ tỳ quen biết, Khương Trăn siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.”

Sợ vị đồng hương kia rời khỏi thư phòng, Khương Trăn lập tức đến chặn đường.

Hiện giờ ngoại bang hỗn chiến, Lữ gia là thương gia giàu có, phòng bị đương nhiên nghiêm ngặt. Chủ viện, thư phòng, đại sảnh tiếp khách, khách viện… đều không phải nơi Khương Trăn có thể đến gần, nếu không sẽ bị trừng phạt.

Tuy sắp đến ngày tế Hà thần, người Lữ gia sẽ không làm gì nàng, nhưng Khương Trăn cũng không dám mạo hiểm tính mạng, chỉ dám chặn người giữa đường.

Trên đường trở về phòng của vị dị nhân kia, Khương Trăn đợi nửa giờ mới chờ được hắn xuất hiện.

Nhìn thấy mục tiêu, Khương Trăn còn chưa mở miệng, nam tỳ đi theo vị dị nhân đã phất phất tay đuổi người.

Nam tỳ này là tâm phúc của gia chủ, đương nhiên không khách khí với Khương Trăn. Hắn nghiêm khắc quát: “Đã khuya rồi, chạy lung tung làm gì?”

Hai nữ tỳ dẫn đường cho Khương Trăn đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.

Đến nước này, Khương Trăn đương nhiên không lùi bước. Nàng không để ý lời nam tỳ, thận trọng hỏi vị dị nhân kia: “Hello, ngươi có quen Mao gia gia* không?”

(*Là Mao Trạch Đông là Người sáng lập ra nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa.)

“À, ta không phải tên Hello. Ta cũng không quen Mao gia gia nào như lời ngươi cả.” Vị dị nhân kia nghi hoặc nhìn Khương Trăn.

Trong lòng Khương Trăn thót lại, tiếp tục thăm dò: “Hàm số chẵn và lẻ*?”

Trong ánh mắt chờ mong của Khương Trăn, vị dị nhân kia tò mò hỏi: “Dù ta không biến*?”

(*Hai câu này đồng âm đọc giống nhau.)

Đối phương tưởng Khương Trăn đang nói tiếng địa phương, vẻ mặt ngơ ngác.

Xác nhận xong ám hiệu, không phải đồng hương, Khương Trăn lập tức thất vọng.

“A Trăn, đừng làm loạn nữa, mau về đi, đừng quấy rầy khách quý.” Nam tỳ đi theo vị dị nhân kia đã nổi giận, trừng mắt nhìn Khương Trăn. Nếu không phải kiêng nể vị dị nhân kia, hắn đã đuổi người rồi từ lâu rồi.

Khương Trăn đứng nguyên tại chỗ, kiên định không nhúc nhích.

Vị này rơi từ trên trời xuống, nhiều nhân chứng thấy như vậy, sẽ không giả được.

Là người xuyên không, Khương Trăn tin chắc đối phương cũng là người xuyên không. Dù không phải người Trung Quốc hiện đại, nhưng có thể bình tĩnh đối mặt với việc xuyên không như vậy, hẳn cũng đến từ một nơi khoa học kỹ thuật phát triển.

Ôm tâm thái thử một lần xem sao, Khương Trăn tiếp tục nói: “Nghe nói ngươi là thần tiên rơi từ trên trời xuống, ngươi có quen Hà thần không? Có thể kể cho ta biết sở thích của hắn không? Hai ngày nữa là ngày tế Hà thần, ta muốn làm tân nương được Hà thần yêu thích.”

Nghe Khương Trăn nhắc đến Hà thần, hai nam tỳ định ra tay đã nguôi giận, không trách cứ Khương Trăn không hiểu chuyện nữa.

Hôm nay vị dị nhân này đã bị quá nhiều người coi là thần tiên. Hắn phản xạ có điều kiện liền xua tay: “Không phải, không phải, ta không phải thần tiên.”

Hai giây sau hắn mới phản ứng lại, hỏi: “Tế Hà thần? Tế Hà thần như thế nào?”

“Là ném cho chìm xuống đáy sông ấy.” Khương Trăn thẳng thắn tàn nhẫn nói.

Vị dị nhân kia hít sâu một hơi, khϊếp sợ nói: “Sao có thể như vậy, đây là một mạng người đấy. Quá dã man rồi!”

Khương Trăn cũng nghĩ như vậy, nhưng làm sao nàng dám nói ra, thậm chí gật đầu cũng không dám. Nàng chỉ có thể nói bóng gió: “Hàng năm trong thôn đều tế Hà thần. Nhưng cứ cách một hai năm thì ruộng hai bên sông vẫn bị ngập.”

Nam tỳ trả lời: “Đó là vì Hà thần không hài lòng với vật tế của chúng ta.”

Vị dị nhân giậm chân, tức giận mắng: “Ngu xuẩn! Vô tri! Lũ lụt không phải trị như vậy!”

Nghe giọng điệu của vị dị nhân, ánh mắt nam tỳ trở nên mừng rỡ: “Chẳng lẽ đại nhân biết trị thuỷ?”