Giờ ra chơi, học sinh các khối ùa ra khỏi lớp, chơi những dụng cụ thể thao ít ỏi của trường tiểu học này trên sân, bao gồm nhưng không giới hạn ở bóng da xẹp, vợt cầu lông đứt lưới, cầu lông rụng lông. Dù dụng cụ rất đơn sơ nhưng học sinh vẫn chơi rất vui vẻ, ngoại trừ Triệu Tiếu Tiếu, nó vẫn ngồi im trên ghế, không nhúc nhích.
Cô giáo Hạ Phong vì mỗi tiết học đều là cô dạy nên cứ ngồi luôn trên bục giảng, không buồn quay lại văn phòng.
Nhìn thấy học sinh khác đều chạy ra ngoài nhảy nhót, chỉ có Triệu Tiếu Tiếu ngồi im trên chỗ của mình, không nói đến chuyện ra ngoài chơi, ngay cả trong lớp nó cũng không chơi cùng những đứa trẻ khác.
Hạ Phong vẫn rất quan tâm đến tâm lý học sinh của mình, là giáo viên duy nhất tốt nghiệp đại học ở trường tiểu học này, cô đã tiếp nhận những quan niệm giáo dục tương đối có hệ thống và khoa học ở trường đại học, cho rằng mình nên quan tâm yêu thương mỗi học sinh.
Hạ Phong đi đến trước mặt Triệu Tiếu Tiếu, cúi người, tay chống lên chiếc bàn học cũ kỹ của Triệu Tiếu Tiếu, nhỏ nhẹ nói: “Tiếu Tiếu, sao em không chơi cùng các bạn?”
Khuôn mặt Triệu Tiếu Tiếu không trắng trẻo mũm mĩm chút nào, giống như một củ khoai tây khô, chỉ có đôi mắt đen láy và sáng, rụt rè nhìn Hạ Phong: “Em… em không thích chơi.”
Hạ Phong sững người, không thích chơi, trên đời này còn có đứa trẻ nào không thích chơi sao?
Nhưng dù Hạ Phong nói thế nào, Triệu Tiếu Tiếu cũng chỉ lắc đầu, nói rằng mình không thích chơi.
Lăng Nhất đứng ngoài quan sát một lúc, không thấy Triệu Tiếu Tiếu ra ngoài giờ ra chơi, bèn quay người bỏ đi.
Thị trấn Trà Thủy là một thị trấn nghèo nàn với ít người, người trong trấn qua lại ai cũng quen biết nhau. Chưa nói đến người trong trấn, ngay cả người dân ở một số ngôi làng gần thị trấn Trà Thủy, mọi người đều quen biết nhau, đi trên đường, gặp ai cũng có thể chào hỏi.
Con đường chính của thị trấn Trà Thủy miễn cưỡng có đường bằng phẳng, mặc dù chỗ nào cũng gồ ghề lồi lõm, hai bên đường không có vỉa hè, chỉ có những viên đá vụn bị xe cán qua.
Lăng Nhất đi trên con đường như vậy, vẫn thường gặp người chào hỏi cô.
“Mẹ thằng Tuấn, hôm nay không phải ngày họp chợ, sao cô lại đến trấn để đi chợ?” Một người phụ nữ trung niên dắt theo một đứa trẻ đi tới chào hỏi Lăng Nhất.
Lăng Nhất nhìn bà ta, tìm thấy thông tin về người này trong ký ức của nguyên chủ.
Đây chính là dì Vương đã cho hai đứa con của nguyên chủ quần áo mặc, người rất nhiệt tình, sống đối diện nhà họ Triệu, cũng chính là chủ nhà của cái ao đó.
Dì Vương ra ngoài sớm, vẫn chưa biết chuyện Triệu Tiếu Tiếu rơi xuống ao nhà bà.
Lăng Nhất gật đầu: “Ừm, đưa con bé Tiếu Tiếu đi học.”
Dì Vương sững người, đúng là mặt trời mọc đằng tây, hai đứa con nhà họ Triệu, con gái lớn Triệu Tiếu Tiếu, con trai út Triệu Tuấn Dược, có thể nói là một trời một vực. Đối với Triệu Tiếu Tiếu, nhà họ Triệu cảm thấy dù nó bị kẻ buôn người bắt cóc cũng chẳng đáng tiếc, từ năm lớp một, nó đã phải tự đi bộ hàng tiếng đồng hồ đến trường, chẳng ai quan tâm. Còn cậu con trai út Triệu Tuấn Dược thì có thể ngồi xe ba gác, phương tiện duy nhất trong làng có thể ra khỏi núi, để ngủ nướng thêm một chút rồi mới đi học.
Dì Vương ngạc nhiên nhìn Lăng Nhất, bà ta cảm thấy, hôm nay mẹ thằng Tuấn có vẻ hơi lạ?
Điều kỳ lạ hơn còn ở phía sau, Lăng Nhất hỏi dì Vương xem trong thị trấn có chỗ nào đang thiếu người, có thể tìm việc làm hay không, cô muốn tìm một công việc trong thị trấn, tiện thể hỏi thăm về bến xe trong trấn.