Lăng Nhất có hành động như vậy, là vì trong đầu cô, đột nhiên xuất hiện một dòng lệnh.
"Nhiệm vụ cập nhật: Giúp nữ chính thức tỉnh, ngăn Cục Sửa chữa sửa chữa thế giới này."
"Tiến độ nhiệm vụ: Giải cứu Triệu Tiếu Tiếu đã hoàn thành, ngăn chặn vật chủ thay thế nữ chính đã hoàn thành."
Lăng Nhất tìm thấy quần áo sạch để thay, quay đầu lại, phát hiện Triệu Tiếu Tiếu vẫn mặc quần áo ướt sũng run cầm cập, Lăng Nhất nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Sao còn chưa cởϊ qυầи áo ra?"
Triệu Tiếu Tiếu giật mình, ngoan ngoãn làm theo, cởi bỏ bộ quần áo lạnh buốt, sau đó cô bé phát hiện mẹ đưa bộ quần áo sạch sẽ đến trước mặt mình.
Trên mặt mẹ là vẻ bình tĩnh mà cô bé chưa từng thấy, bình tĩnh đến mức thái quá, không chút biểu cảm trông giống như người nộm vậy.
Hôm nay mẹ rất khác, Triệu Tiếu Tiếu cảm thấy mình nên sợ hãi, nhưng khi bộ quần áo ấm áp sạch sẽ rơi vào tay, cô bé lại không thể nào sợ hãi được nữa.
Cho dù bộ quần áo này đầy những miếng vá, cho dù nó rộng thùng thình không giống như vừa với dáng người của Triệu Tiếu Tiếu, cho dù nó còn mang theo mùi ẩm mốc cũ kỹ từ trong tủ quần áo cũ, cũng không ngăn được Triệu Tiếu Tiếu cảm thấy nó ấm áp.
Lăng Nhất mặt không cảm xúc nhìn Triệu Tiếu Tiếu mặc quần áo, sau đó quay người đi ra ngoài.
Bà Triệu bước từng bước khó khăn đuổi theo, chỉ tay vào Lăng Nhất mắng: "Cô xem cô nuôi con gái kiểu gì, giữa trời đông giá rét lại đi nghịch nước rơi xuống ao, không nghe lời người lớn, chết đuối cũng đáng đời!"
Nói đến đây, bà Triệu đột nhiên nhìn thấy Triệu Tiếu Tiếu trong nhà đã thay quần áo sạch sẽ, thậm chí còn có cả giày, mắt trợn trừng, cuống quýt nói: "Đó là bộ để dành cho Tuấn Dược mặc sau này, cô cho con bé đó mặc rồi, Tuấn Dược mặc gì!"
Bà Triệu mặc kệ, bộ quần áo đó tuy nhiều miếng vá, nhưng dù sao cũng là áo bông, rất ấm, vốn là để dành cho cháu trai bà mặc, vậy mà con dâu hoang phí này lại cho Triệu Tiếu Tiếu mặc.
Nhưng đã mặc rồi, Lăng Nhất lại chắn ở cửa, bà Triệu không chen vào được, liền đứng ở cửa chửi ầm lên, thậm chí còn muốn đưa tay ra véo Lăng Nhất.
Lăng Nhất không sợ đau, hay nói đúng hơn là, cô không biết đau là gì, từ khi được tạo ra, cô chưa từng cảm nhận được cơn đau. Cho đến bây giờ, bà Triệu véo mạnh vào cánh tay cô, Lăng Nhất lập tức nhíu mày vì đau.
Triệu Tiếu Tiếu mặc quần áo xong, nhìn thấy mẹ và bà nội đang giằng co, còn bị bà nội véo, lập tức sợ hãi khóc òa lên: "Bà nội con sai rồi, con sẽ cởϊ qυầи áo ra ngay, bà đừng đánh mẹ!"
Lăng Nhất cau mày, quay người rút tay bị bà Triệu véo đỏ ra, sau đó đi vào nắm lấy cổ tay Triệu Tiếu Tiếu, nói: "Đừng quan tâm bà ta, đi, đi học."
Bà Triệu sốt ruột muốn giành lấy đứa bé, kết quả Lăng Nhất không kiểm soát được sức lực, đẩy bà ta ngã lăn ra, người bà ta đập vào chiếc tủ quần áo cũ bên cạnh, đau đến mức kêu trời kêu đất.
Lăng Nhất hoàn toàn phớt lờ tiếng kêu gào của bà Triệu, dắt Triệu Tiếu Tiếu ra khỏi nhà để đưa cô bé đi học.
Triệu Tiếu Tiếu chỉ vào cái ao ngoài cửa nói: "Nhưng mà cặp sách bị chìm rồi, con làm sao đi học ạ?"
Không có sách vở đi học, sẽ bị giáo viên trách phạt, Triệu Tiếu Tiếu co rúm người dựa vào khung cửa, rụt rè nhìn Lăng Nhất.
Lăng Nhất không hề nao núng: "Xem chung với bạn cùng bàn."