Sau Khi Cùng Kẻ Thù Hoán Đổi

Chương 6

"Meo~~"

Trì Nghiêu: "..."

Là mèo?

Anh nắm cổ sau của con mèo kéo xuống, đưa ra trước mặt để nhìn kỹ.

Đây là một con mèo Maine, rất đẹp, dài khoảng bằng cẳng tay, nhìn qua không phải loài biến dị.

"Ồ, trông mày xinh đấy, là mèo cái hả?" Trì Nghiêu lắc lắc tay, con mèo mềm nhũn như không xương, bốn chân lủng lẳng.

"Meo!"

Dường như mèo đại gia hiểu được lời trêu chọc, nó vươn móng vuốt cào loạn giữa không trung, chỉ tiếc là chân ngắn quá không chạm tới anh.

"Yểu Yểu." 窈窈

Nghe thấy tiếng gọi thân thiết, Trì Nghiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía màn hình ảo.

Để tiện liên lạc, Cảnh Hi đã về phòng nghỉ.

Thấy mèo và người cùng nhìn mình, cậu giải thích: "Tôi đang gọi con mèo của tôi, không phải anh."

Trì Nghiêu nhìn con mèo trong anh, cười lạnh: "Nó tên Nghiêu Nghiêu?" 尧尧

(*) Tên của bé mèo là 窈窈 (yǎo yǎo), cũng là yao nhưng mà là yao trong 窈

Đặt tên con mèo cái giống tên mình? Không phải cố ý đấy chứ?

Cảnh Hi: "Yểu Yểu, Yểu trong "Thục nữ đích yểu"." [vẻ đẹp của một quý cô]

Trì Nghiêu: "..."

Trì Nghiêu đưa tay lên miệng huýt sáo.

Hình ảnh lóe lên, một con chó lớn xuất hiện bên cạnh Cảnh Hi.

Trì Nghiêu nhìn con chó, cười nói: "Hề Hề ngoan lắm." 兮兮

Thấy Cảnh Hi cau mày, anh lập tức giải thích: "Đừng hiểu lầm, là Hề trong "Hữu mỹ nhân hề"." [Chốn đây có mĩ nhân này]

Cảnh Hi: "..."

(**): Con chó tên 兮兮 (xī xī), chữ Hi của anh thụ cũng là xī nhưng là xī của chữ 晞.

Con chó: "?"

Trì Nghiêu đóng cửa, bước vào trong, con mèo trong tay ngửi khắp người anh, đột nhiên cào anh một cái rồi nhảy xuống đất chạy mất hút.

"Tính khí con mèo cũng tệ thế?" Trì Nghiêu mỉa mai, "Chủ nào mèo nấy."

Cảnh Hi nhìn con chó to đang ngồi cạnh mình, nghĩ bụng chó chẳng phải cũng giống y như anh sao?

Nhìn kẻ thù không đội trời chung bước vào nhà mình, Cảnh Hi lạnh giọng nói: "Anh ở phòng trong cùng, hướng nam, tầng hai."

Trì Nghiêu: "Đó là phòng của cậu?"

Cảnh Hi: "Phòng khách."

Trì Nghiêu từ tốn đi dạo quanh tầng một, bước lên cầu thang.

Anh cười khẩy: "Sao thế, chê tôi bẩn à? Thân thể này vốn là của cậu mà."

Cảnh Hi: "Nếu anh không muốn quân đoàn của mình gặp rắc rối, tốt nhất đừng mở cửa phòng ngủ."

"Cậu gần đây đe dọa tôi hơi nhiều rồi đấy?" Trì Nghiêu cười lười biếng, "Cậu còn nhớ mình là hiện thân của chính nghĩa không?"

Cảnh Hi mặt không biểu cảm: "Nhưng giờ tôi là tinh tặc."

Trì Nghiêu: "..."

Nhìn Trì Nghiêu bước lên lầu hai, Cảnh Hi lại nhắc nhở: "Tôi nghĩ việc tuân thủ quy tắc sẽ có lợi cho cả hai chúng ta."

"Cũng có lý." Trì Nghiêu dừng chân trước cửa phòng ngủ chính, dùng lời của Cảnh Hi để phản bác, "Nhưng với thân phận hiện giờ của tôi, làm sao có thể nghe theo quy tắc do tinh tặc đặt ra?"

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu đặt tay lên tay nắm cửa, cười vẫy tay với Cảnh Hi: "Tôi đi nghỉ đây, tạm biệt."

Cảnh Hi nhíu mày: "Trì Nghiêu!"

Nhưng không đợi cậu nói xong, màn hình đã tối đen.

Cậu lập tức gọi lại, nhưng hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Mặt sau bàn tay đột nhiên nóng lên, cảm giác lông tơ xù xì chạm vào.

Cảnh Hi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn qua.

Con chó lớn đặt cằm lên tay cậu, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ nhìn cậu.

"Sao mày lại theo một ông chủ như vậy."

Cảnh Hi gãi gãi cằm nó, lông dày mềm mại, tiến gần hơn cũng không có mùi khó chịu.

Có lẽ đây là sinh vật sạch sẽ nhất trong cả đoàn hải tặc.

"Ẳng ẳng?"

Con chó cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Không ngờ con chó lớn lại ngoan ngoãn như vậy.

Loài biến dị cấp năm không chỉ có kích thước lớn hơn mà còn hung tợn hơn các loài chó thông thường.

Cảnh Hi thử hỏi: "Mày thật sự tên là Tây Tây?"

Cái đuôi đang lắc mạnh mẽ của nó đột nhiên khựng lại. Rũ xuống ủ rũ.

Nó lặng lẽ quay lưng lại, úp mặt vào tường, nằm bẹp xuống không động đậy nữa.

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu dùng thiết bị đầu cuối quẹt qua cảm biến, nhưng cửa phòng ngủ không mở, trước mắt bật ra một bàn phím ảo.