Lượt Chơi Hoàn Hảo

Chương 2: Phân nhánh câu chuyện

Ryan luôn nghiên cứu khoa học trong lúc bận bộ đồ lót.

Quần áo quá gò bó và hạn chế tinh thần con người, sức mạnh của nền văn minh đang cố gắng ép cá tính của cá nhân vào khuôn mẫu xã hội. Nhưng bằng cách gần như khỏa thân, Ryan đã thúc đẩy khả năng sáng tạo của mình lên tầm cao mới, không bị ràng buộc bởi việc tuân thủ quy định xã hội nữa. Chiếc quần đùi của hắn đại diện cho sự ổn định về tinh thần về mặt lâu dài, ngăn cản hắn hoàn toàn đi chệch khỏi đường ray. Chỉ có duy nhất một lần Ryan làm việc hoàn toàn khỏa thân, và lần đó hắn đã làm ra con thỏ nhồi bông đó.

Ngoài ra, qυầи ɭóŧ của hắn khá thoải mái và ấm áp ấy chứ. Len đã làm chúng cho hắn từ nhiều năm trước mà.

Thuê được một phòng khách sạn gần trung tâm thành phố, Ryan dành cả buổi sáng sớm để chia thời gian cho việc nghiên cứu thông tin về thành phố Thành Phố New Rome và cải thiện các thiết bị của mình. Nhân viên lễ tân liếc nhìn Quicksave một cách kỳ lạ khi thấy hắn đi lên lầu với đôi tay đầy vũ khí, nhưng cô ta không gọi cho Cơ quan Cảnh Vệ Tư Nhân. Có đầy người lạ đeo mặt nạ ở thành phố này.

Tất nhiên, Ryan đã dành thời gian hack camera phòng ngủ để bảo vệ danh tính bí mật của mình và tránh hoảng loạn. Trong kho vũ khí của mình, hắn có quá nhiều thứ không hề an toàn chút nào.

Nghỉ ngơi trên ghế, Ryan gõ phím trên máy tính bằng ngón chân—một kỹ năng mà hắn đã phải tốn nhiều vòng lặp để thành thạo—trong khi tinh chỉnh khẩu súng bằng tay. Khách hàng đã chuyển tiền cho hắn vì chuyến giao hàng ngày hôm qua, kèm theo lời khen ngợi về việc bắt giữ Ghoul, mặc dù gã vận chuyển nhanh không quan tâm đến tên đó cho lắm. Công việc này của hắn chỉ là cái cớ để đi du lịch khắp nước Ý và tìm kiếm những cuộc phiêu lưu mới thôi.

Mặc dù hắn đã tạm dừng chuyến lang thang bất tận của mình, nhưng hắn đã nghe tin đồn rằng Len có thể đang ở Thành Phố New Rome.

Theo những gì Renesco đã nói với hắn, hắn nên đến Thị Trấn Rust để biết thêm thông tin. Theo tờ Dynanet địa phương thì đó là biệt danh của khu ổ chuột phía tây bắc của Thành Phố New Rome. Các tập đoàn kiểm soát thành phố đã đặt hết tất cả các nhà máy xí nghiệp ở đó, biến khu vực này thành bãi rác đúng nghĩa luôn. Họ thậm chí còn xây một bức tường để ngăn những người dân lang thang nơi đó di chuyển sang các quận khác.

Theo nhân viên lễ tân, "Khu Đồng Nát" là một địa danh nổi bật của khu vực đó, vì nó là một mỏ than cũ đã được chuyển hoá thành bãi rác lộ thiên. Nhiều thiên tài sa ngã và các nhà thám hiểm đều trao đổi đồ đạc ở đó. Và có lẽ Len nằm trong số đó.

Rồi tự nhiên có ai đó gõ cửa sổ phòng ngủ của hắn.

Ryan liếc nhìn qua thì thấy một người phụ nữ đang vẫy tay với hắn từ phía bên kia. “Chào,” cô ta nói. “Chúng ta nói chuyện một lát được không?”

Phòng của Ryan đang ở tầng 10 và không có lối thoát hiểm mà.

"Lô!" Ryan chộp lấy chiếc mặt nạ của mình và đeo vào cùng với chiếc mũ. “Cô làm lộ danh tính bí mật của ta rồi đó nha!”

“Ngươi có danh tính bí mật gì đâu chứ, Ryan Romano,” người phụ nữ nhướng mày trả lời. “Và theo hồ sơ của ngươi thì ngươi chưa bao giờ có ý định nghiêm túc che giấu thân phận bao giờ hết.”

"Hồ sơ của ta á?" Ryan hỏi, tràn ngập hạnh phúc. "Á đù nổi tiếng rồi! Trong hồ sơ ta ghi gì về ta thế?”

“Loạn trí nhưng đáng tin cậy.”

Đù! Đúng được tận một nửa luôn!

Người phụ nữ bay nhìn hắn từ đầu đến chân qua tấm kính. “Ngươi không định mặc đồ vào à?”

Ryan cười khúc khích. "Không nha."

Hắn sẽ luôn đứng lên đấu tranh chống lại những kẻ áp bức.

Và kẻ bí ẩn không màng đến không gian cá nhân kia liền cau mày, gõ cửa sổ lần nữa, mặc dù có chút bực bội hơn trước. "Ngươi có thể…"

Ryan đứng dậy khỏi ghế và mở cửa sổ bằng một tay, tay kia giữ khẩu súng nhắm vào người mới đến.

Bây giờ đã nhìn rõ hơn, Ryan ngay lập tức nhận ra người phụ nữ đó vì đã nhìn thấy cô ta trên bảng quảng cáo ngày hôm qua. Cô ta đang bay lơ lửng giữa không trung nhờ đôi cánh chuồn chuồn trong suốt vỗ với tốc độ siêu cao, hai tay đang đặt trên eo, trông cô ta duyên dáng như một nàng tiên ấy, đặc biệt là vì không giống như côn trùng, cánh của cô ta không phát ra âm thanh.

“Ta là Wyvern,” cô ta khoe khoang tự giới thiệu, hiện cô ta đang mặc một bộ đồng phục không tay, bó sát màu trắng có biểu tượng hình chữ D độc quyền của Tập Đoàn Dynamis ở bên trái, và một ngôi sao bạc nằm trong vòng nguyệt quế vàng ở bên phải. Cô ta chắc có lẽ đang ở độ tuổi giữa hai mươi và đầu ba mươi, và trông khá là nóng mắt chứ đùa. “Ta muốn cảm ơn ngươi vì đã bắt giữ Ghoul ngày hôm qua.”

“Ồ, không có chi.”

Rồi Ryan bắt đầu đóng cửa sổ lại.

"Này đợi đã!" Wyvern nắm lấy cửa sổ và giữ nó mở.

Ryan đã nghe nói rằng cô ta có thể nâng cả một chiếc xe buýt trường học ngay cả khi chỉ mới biến đổi một phần, vì vậy hắn cũng không ép được. “Mà ngươi đang làm gì trong thị trấn này vậy, Quicksave? Ta có thể gọi ngươi là Quicksave được không?”

"Ờ." Ryan sau đó nhún vai. “Ta là người vận chuyện, thì ở đây vận chuyển hàng chứ làm gì. Và cho dù có bao nhiêu người muốn ta chết cũng không ngăn được ta đâu!

“Vậy ra băng Augusti không hề thuê ngươi à?” Nữ siêu anh hùng hỏi, có hơi thích thú với lời nói cuối cùng của hắn. “Nơi ngươi bảo vệ là địa bàn của chúng, ta cứ tưởng chúng đã thuê ngươi bảo vệ địa bàn của chúng khỏi lũ băng Meta.”

“Không, ta đánh thằng thảm họa lão khoa đó vì hắn đang cản đường ta hoàn thành nhiệm vụ phụ ấy mà.” Wyvern làm vẻ mặt kỳ lạ, không thể hiểu được thuật ngữ mà hắn dùng.

Đại Chiến Genome đã phá hủy hoàn toàn hết mọi game điện tử, nên Ryan cảm thấy rất cô đơn lạc lõng giữa lòng người hiện tại.

“À mà, nhân tiện, mấy người đã nghe nói về một cô gái bằng tuổi ta tên là Len chưa? Tóc đen, mắt xanh, theo chủ nghĩa Mác-Lênin á?”

“Chủ nghĩa Mác-Lênin á?” Wyvern cau mày sâu hơn. “Ý ngươi là dân cộng sản á hả? Những người đó vẫn còn tồn tại luôn?”

“Ừ thì ta biết ở thành phố thuần về chủ nghĩa tư bản này không mấy ưa gì họ, nhưng đúng rồi á.”

“Không, chưa bao giờ nghe nói về cô ta bao giờ.” Nữ anh hùng lắc đầu. “Nhưng ta có thể lục qua hồ sơ của bọn ta. Đó là lý do ngươi đến Thành Phố New Rome à, để tìm cô ta hả?"

“Đương nhiên, em ấy rất xinh đẹp, tốt bụng và là bạn thân nhất của ta mà!” Ryan không thể ngưng nói về cô ấy. "Ta đã tìm kiếm em ấy suốt ấy chứ!"

“Ta sẽ giúp nếu có thể,” Wyvern trả lời với một nụ cười. “Thực ra, ta tin rằng ta có thể giúp ngươi rất nhiều đấy.”

Ồ.

Rồi rồi, sắp đến lời mời tuyển dụng rồi đây...

“Ta thuộc một nhóm tên là Il Migliore,” Wyvern nói, xác nhận sự nghi ngờ của Ryan. “Có lẽ ngươi đã nghe nói về chúng ta rồi nhỉ.”

Il Migliore. Một nhóm siêu anh hùng của công ty, và cũng là những hộ vệ chính thức của Thành Phố New Rome và cũng là người nổi tiếng hiện đại. Tất nhiên, họ cũng thuộc biên chế của Tập Đoàn Dynamis, chúng sở hữu hình ảnh và bản quyền buôn bán vật phẩm, và sẽ lệnh cho họ nên chiến đấu với ai, và không được làm gì. Chẳng có gì giống với băng Carnival của Leo Hargraves hết trơn á.

Đó mới là nhóm siêu anh hùng thứ thật, chuyên ủng hộ cộng đồng và sống nay mai đó đúng nghĩa! Ryan không hề hết ngưỡng mộ họ, ngay cả khi họ đã tạo ra ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn.

“Chúng ta luôn tìm kiếm những tài năng mới, và mặc dù ngươi có… hơi khét tiếng về vụ thiệt hại về tài sản… nhưng ngươi sở hữu một siêu năng lực cực kỳ hữu ích, và theo những gì chúng ta biết thì tay ngươi chưa hề nhúng chàm, cũng như không liên quan chặt chẽ đến các tội phạm truy nã.” Tội nghiệp cô gái ấy, cô ta mà biết sự thật chắc sốc lắm. “Và vì ngươi đã ngăn chặn Ghoul trước khi hắn có thể tàn sát dân thường, ta nghĩ ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”

“Rồi sau đó thì sao, mấy người muốn ta thử vai trong một bộ phim hay đóng kịch gì đó à? Bởi vì ta thử xem qua phim của mấy người một lần rồi, và nó chán kinh ra á.”

Wyvern cười lớn. “Ta ước gì bọn ta ít quảng cáo hơn, và bắt giữ kẻ xấu nhiều hơn,” cô ta thừa nhận, Ryan cảm nhận được chút cay đắng trong giọng điệu của cô ta. “Nhưng bọn ta luôn cố gắng hết sức để bảo vệ công dân. Hãy ghé qua trụ sở của bọn ta thử đi, xem liệu ngươi có phù hợp với tổ chức của chúng ta không. Sau trò với Ghoul thì ngươi sẽ cần có người chống lưng cho mình đấy.”

“Ta thừa sức tự chăm sóc bản thân mình mà, cảm ơn,” Ryan trả lời, hơi xúc phạm khi cô ta nghĩ hắn cần có người bảo vệ.

“Nghe này, Quicksave, băng Meta không có rãnh miệng mồm để nói đạo lý như Băng Augusti đâu,” cô nhấn mạnh. “Chúng là một nhóm Rồ Dại lưu động, và ngươi đã đánh bầm dập một người trong băng của chúng. Tên cầm đầu băng, Adam, chuyên ăn thịt người đấy.”

“Vậy thì chắc hẳn hắn trên đĩa của hắn có nhiều thứ lắm rồi ha!”

Wyvern không hề thích gì câu đùa đó, nụ cười của cô có chút gượng gạo và đôi cánh của cô đập chậm lại một chút.

“Được rồi, được rồi,” Ryan nói. “Ta sẽ nghĩ về điều đó nếu ta chán nhiệm vụ chính của mình.”

Nữ anh hùng cau mày, nhìn sang một bên. Ryan đột nhiên nhận thấy một tai nghe trên tai trái của cô, nhưng hắn không thể nghe thấy gì.

“Đã hiểu,” Wyvern nói, không phải nói với Ryan, rồi đưa cho hắn một tấm danh thϊếp. “Nếu ngươi thay đổi ý định thì hãy gặp bọn ta theo địa chỉ này.”

"Chắc chắn rồi."

"Bảo trọng."

Dứt lời, Wyvern bay đi. Đôi cánh của cô ta di chuyển nhanh đến mức mắt người thường không thể nhìn ra. Tuy nhiên, chúng cũng không hề tạo ra âm thanh nào cả, ngoại trừ tiếng gió thôi. Cô ta biến mất trong chớp mắt, di chuyển về phía bắc và tăng tốc cho đến khi đạt tốc độ gần siêu âm.

Tần số âm thanh trên đôi cánh của cô ta chắc chắn cao hơn ngưỡng con người có thể nghe được, hoặc hoạt động không tuân theo quy tắc vật lý thông thường. Sau cùng thì Genomes đã là sự tồn tại phi vật lý rồi.

Cuối cùng chỉ còn một mình, Ryan đóng cửa sổ lại và quay lại với công việc của mình. Nhưng chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã hắn đã được yêu cầu liên lạc trên máy tính. Genome ngay lập tức nhận ra đó chính là người đã đặt giao hàng cho Renesco.

Hắn uể oải mở âm thanh bằng ngón chân trái. “Vận chuyển nhanh Quicksave đây, ta có thể giúp gì cho quý khách nào?”

“Con chó đó đã nói gì với ngươi vậy?” Một giọng nói được mã hóa ở đầu bên kia trả lời.

Ryan nhướng mày sau chiếc mặt nạ của mình. “Đợi đã, ta đang bị theo dõi à?”

“Không có nhiều nơi trong Thành Phố New Rome là an toàn đâu.”

Lưu ý thầm: tìm một khách sạn kín đáo hơn ở vòng lặp tiếp theo.

“Ta khá chắc chắn rằng người cuối cùng sử dụng đường dây này không hề mã hóa giọng nói của mình. Mà ngươi là ai đây, giọng nói bí ẩn đáng sợ kia?

“Tên ta là Vulcan,” người gọi trả lời. “Ta đại diện cho Băng Augusti. Bọn ta là tổ chức điều hành mọi thứ ở Thành Phố New Rome, và hầu hết nước Ý.”

“Ta tưởng người ta đồn là Tập Đoàn Dynamis mới đúng chứ?” Ryan ngơ ngác.

“Miệng đời mà,” giọng nói đó cười lớn. “Nhưng nước Ý chỉ có một hoàng đế, và kẻ đó tên là Augustus.”

Cũng khó mà phản đổi được, vì cái tên đó có thân thể bất khả chiến bại, và có thể spam tia sét suốt ấy. Số nạn nhân chết dưới tay hắn còn nhiều hơn số người chết vì ung thư thuốc lá nữa.

“Bọn ta muốn cảm ơn ngươi vì đã cứu nhân viên của bọn ta khỏi lũ rác rưởi Meta đó,” Vulcan nói. “Mà này nhé, dù cái con thằn lằn có cánh kia đã hứa gì với ngươi thì bọn ta thừa sức cung cấp nhiều hơn thế.”

“Đây là một lời đề nghị mà ta không thể từ chối, hay một lời đề nghị mới hơn? Thề, ta dị ứng với mấy người ngựa ngựa lắm nha.”

Vulcan trả lời. “Chúng ta cần nhân lực đủ cứng cỏi để làm công việc của bọn ta. Ngươi muốn đàn bà hay đàn ông? Linh phụ kiện mới, vũ khí tốt hơn? Hay muốn chơi Thuốc Bay Bổng lên tận mặt trăng? Ngươi muốn gì bọn ta cũng chiều… nếu ngươi chứng minh được mình là có tinh thần đồng đội là được.”

“Và ta sẽ làm điều đó bằng cách nào đây?”

Một thông báo email hiện lên, cho thấy một địa chỉ mới. Ryan nhanh chóng kiểm tra, xác định vị trí là một sòng bạc tên là Bakuto.

“Là sòng bạc thuộc sở hữu của bọn ta,” Vulcan giải thích. “Tối nay hãy đến đó một mình và đừng bắt bọn ta phải đợi, bọn này không bao giờ hỏi hai lần đâu.”

Ryan kết thúc cuộc gọi và cân nhắc về lời đề nghị ấy.

Chật, mới đánh bại một tên xác sống thôi á—thể hiện tý xíu thôi là đột nhiên mọi người đều muốn bu vào xâu xé mình liền.

Mà, một trong hai nhóm có thể giúp hắn tìm ra Len, và hắn đã tạo ra một điểm lưu trước khi đến thị trấn này rồi. Thế chỉ có nghĩa là một điều.

“Ngon, mở khóa nhiều tuyến chơi rồi!”

#Darkie