Ở phía bên kia.
Thẩm Dĩ Tiệm ôm một thùng đầy gạo và bột mì đứng trước cửa tiệm, hắn chỉ cảm thấy có chút hoang mang.
Con hẻm nhỏ trước mắt bị tuyết phủ kín, gió rét cắt da cắt thịt.
Hắn đã trở về rồi sao…?!
Cánh cửa sau lưng đã biến mất không dấu vết.
Nhưng thùng giấy nặng trịch trong lòng cùng túi giữ ấm trước ngực vẫn tỏa ra hơi ấm không ngừng, khiến thiếu niên xác định tất cả những gì vừa trải qua không phải là ảo giác.
Hắn cảnh giác quan sát xung quanh rồi nhanh chóng chạy về căn viện cũ nát.
Hiện tại lương thực và áo quần chống rét trong thành đều vô cùng khan hiếm.
Nếu bị người khác nhìn thấy những thứ này, hắn căn bản không thể bảo vệ nổi.
Thẩm Dĩ Tiệm đẩy cửa bước vào, lão giả đang sốt ruột chờ đợi trong sân lúc này mới thả lỏng: “Dĩ Tiệm về rồi.”
“Vâng, tổ phụ mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!”
Vừa nói, hắn vừa kéo lão giả gầy gò nhanh chóng bước vào trong, đồng thời nhét túi vải nhỏ ấm áp trong lòng vào bàn tay đang lạnh cóng của tổ phụ.
Lão giả thoạt tiên sững sờ, ngay sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm túi vải trong tay.
Môi ông khẽ mấp máy rồi siết chặt vật nhỏ ấm áp ấy trong lòng bàn tay thô ráp nứt nẻ.
Trong nhà, lão bà sắc mặt tái nhợt, gò má hóp lại, đang tựa vào giường, trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng, giọng khàn khàn nói: “Về là tốt rồi…”
Thẩm Dĩ Tiệm vội cởi chiếc áo quân đội trên người đắp lên cho bà, sau đó lập tức vác một bao gạo lớn vào bếp.
Trong phòng, Thẩm Đình Giám cúi mắt nhìn thùng gạo trắng và bột mì tinh khiết, mái tóc bạc trắng nhưng không thể che giấu được hàng chân mày nho nhã thanh tú đang thoáng nhuốm vẻ u sầu.
Thời tiết lạnh thấu xương, trong thành giá gạo và bông vải đều tăng vọt, mà Dĩ Tiệm mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Rốt cuộc hắn lấy đâu ra những thứ này…
“Ông à, ông đừng nhíu mày nữa, nó bình an trở về là tốt rồi.”
Thẩm lão thái thái đã ở tuổi tri thiên mệnh, nhất là sau một trận trọng bệnh, rất nhiều chuyện bà đều đã nhìn thấu.
Thẩm Đình Giám thở dài một hơi, lắc đầu.
Đúng vậy, ông có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì đâu.
Cháu ngoại bây giờ chỉ là bạch thân*.
Ngay cả việc vượt qua mùa đông này cũng khó khăn, huống hồ những chuyện khác.
(*Bạch thân: Ý chỉ người không có địa vị, bối cảnh gì.)
Thẩm Đình Giám nhìn lão bà gầy yếu, ông không khỏi nhớ đến hơn mười năm trước…
Khi đó nữ nhi ông tham gia tuyển tú, được bệ hạ để mắt tới ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó một đường thăng lên thành Thuần phi, chẳng bao lâu sau liền mang thai.
Nhưng Tư Thiên Giám lại tấu trình lên bệ hạ rằng đứa trẻ trong bụng nữ nhi ông là nghiệt thai chuyển thế, nếu thuận lợi sinh ra sẽ khiến quốc vận suy vong, trở thành họa căn diệt quốc diệt tộc.
Không bao lâu sau, Thuần phi vô tình trượt chân ngã dẫn đến sinh non xuất huyết ồ ạt, thậm chí còn chưa kịp nhìn nhi tử một lần đã nhắm mắt xuôi tay.
Ông thân là thần tử, dù hoài nghi cú ngã kia tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài nhưng hậu cung thâm sâu hiểm ác, dù có biết sự thật thì ông có thể làm gì đây?
Huống hồ trong đó chưa biết chừng còn có sự ngầm đồng ý của bệ hạ.
Ngay sau khi Thuần phi thất tuần, Tư Thiên Giám lại một lần nữa dâng lời, nói chỉ cần để Ngũ hoàng tử ẩn tính mai danh, rời khỏi kinh thành, chuyển đến nơi xa long mạch như vùng núi hoang dã thì có thể hóa giải đại họa vong quốc.
Sau đó…
Có lẽ bệ hạ lo lắng ông là Tả Gián nghị đại phu, làm quan chuyên dâng sớ can gián, sợ ông sẽ ra mặt phản đối nên dứt khoát tìm một cái cớ, giáng ông rời khỏi kinh thành.
Cuối cùng, càng bị giáng càng xa, nơi đến ngày càng hoang vu lạnh giá.
Ông dứt khoát từ quan, đưa Thẩm Dĩ Tiệm đến Ba Thục.