Chỉ tiếc là hắn hiện tại chẳng có bao nhiêu tiền, cũng không biết khóa trường mệnh có thể đổi lấy được bao nhiêu túi sưởi.
Thẩm Dĩ Tiệm cố gắng ép mình phải rời mắt khỏi những đồ vật thần kỳ đó.
Trong lúc lơ đễnh, Hà Thanh Miểu lại cho rằng có lẽ đối phương cảm thấy những món đồ này quá ít, trong vô thức không khỏi đưa tay sờ sờ mũi.
Quả thật, chỉ với vài túi chườm nóng và một chiếc áo khoác quân đội gần như cũ nát, lại đổi lấy chiếc khoá trường mệnh tinh xảo này, có lẽ không hợp lý lắm, cảm giác như đang lừa một đứa trẻ….
Cô nghĩ một chút, rồi nhận ra đối phương gầy yếu như vậy, chắc chắn không chỉ thiếu quần áo, mà còn thiếu thức ăn.
Hà Thanh Miểu nhìn về những kệ trong góc cửa hàng, nơi đặt gạo, mì, dầu ăn và các loại dưa muối, nghĩ đến tình hình kinh doanh của cửa hàng trong mấy ngày nay. Cô dứt khoát hào phóng lấy ra năm túi gạo, năm chai dầu ăn, năm lọ dưa muối, cùng những món đồ được đặt trong cửa hàng không bán được, bỏ tất cả vào trong hộp đựng túi sưởi rồi đẩy về phía Thẩm Dĩ Tiệm.
“Được rồi, khoá trường mệnh của anh tôi nhận, còn đây là những thứ tôi trả lại cho anh.”
Thẩm Dĩ Tiệm đứng sững người.
Hắn nhìn vào chiếc hộp đầy ắp đồ trước mặt.
Áo khoác quân đội dày nặng đang được khoác trên vai, sau lưng truyền đến từng đợt hơi ấm từ túi giữ nhiệt.
Ánh mắt của hắn nhìn về vị cô nương trước mặt, như thể đang nhìn thấy Nữ Bồ Tát.
Hắn khẽ nói lời cảm ơn, rồi quay người rời đi.
Hà Thanh Miểu sau khi đặt chiếc khóa trường mệnh bằng vàng vào ngăn kéo, lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đối phương đã biến mất khỏi cửa hàng từ lúc nào. Con ngõ vắng lặng chỉ còn ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Nhìn lại dấu vết “vơi đi” tại khu vực kệ gạo và thực phẩm trong góc.
Mới khiến cô tin chắc rằng mình không phải đang mơ.
Ha! Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm đọc tiểu thuyết của cô, chắc chắn trong chốc lát sẽ xuất hiện một hệ thống, tự nhận là “hệ thống giao dịch không gian”, cho biết cô đã kế thừa một siêu thị có thể kết nối với hàng vạn thế giới, chỉ cần mở cửa kinh doanh là có thể kiếm tiền đầy túi, đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Hà Thanh Miểu suy nghĩ một lát, quyết định đóng cửa hàng sớm.
Cô không thể để “bàn tay vàng” của mình bị dọa chạy mất.
Nhưng đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, cũng gần đến giờ ăn trưa mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra.
Cô tức giận giơ một ngón tay giữa lên trời, ăn nốt miếng bánh mì còn lại vào buổi trưa, rồi cầm chiếc khóa vàng đi ra ngoài.
Trên con phố cổ này không có cửa hàng vàng, nhưng lại có hai cửa hàng đồ cổ.
Hà Thanh Miểu quyết định chọn cửa hàng gần nhất, hy vọng có thể thử vận may một chút.
Khi cô đẩy cửa bước vào, bên trong náo nhiệt vô cùng.
Hà Thanh Miểu nhìn thấy hai ông lão đang đứng vây quanh một chiếc bình cổ, vừa thổi râu vừa trừng mắt nhìn nhau, tranh cãi một cách kịch liệt.
“Tôi nói rồi, đây chắc chắn là chiếc bình ngọc thời nhà Càn, nhìn vào lớp men này đi!”
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng! Chắc chắn chỉ là đồ giả!”
Bị phản bác trở về ông lão tức đến mức muốn hộc máu: “Ông đánh rắm! Lão Vương lập tức sẽ tới đây, lời ông ta nói đủ để ông tin chưa?”
“Hừ, ông ta giờ là giáo sư hàng đầu khoa phục chế cổ vật ở Đại học Thanh Hoa, ông muốn gọi là gọi à?” Ông lão cho rằng đó là hàng giả liền cười khẩy.
Khóe miệng Hà Thanh Miểu hơi giật giật một chút, cảm giác như mình đến không đúng lúc.
Khi cô chuẩn bị quay lại vào một ngày khác.
Cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy mở.
Một ông lão tóc hoa râm bước vào, thần thái ôn hoà đẩy đẩy cặp kính, hỏi: “Này, cô gái nhỏ, cháu đến đây có việc gì không?”
Cả hai ông lão đang tranh cãi kịch liệt, thấy có người ngoài ở đây chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tạm thời ngừng lại.
Cả ba người đều tò mò nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng cạnh cửa.
Hà Thanh Miểu lấy ra chiếc khóa trường mệnh hình dáng chú chó vàng nhỏ và nói: “Đây là đồ vật bà ngoại để lại cho tôi, ông chủ, ông có thể xem giúp tôi không?”
Ông chủ cửa hàng còn chưa kịp nhận lấy.
Vị giáo sư Vương đứng gần nhất đã thay đổi sắc mặt, lập tức cầm lấy chiếc khóa trường mệnh bằng vàng có hình dáng một chú chó nhỏ, tập trung quan sát. Càng nhìn, vẻ kinh ngạc trong mắt ông ta càng thêm rõ rệt.
Chú chó này có hình dạng rất giống món trang sức “hổ bằng vàng” được khai quật từ mộ cổ của triều Đông Tấn dạo gần đây.
Toàn thân “hổ bằng vàng” được chạm khắc hoa văn tinh xảo, cực kỳ đẹp mắt và có tính trang trí cao.
Con chó nhỏ này còn tinh xảo và đẹp đẽ hơn “hổ bằng vàng” rất nhiều, đường vân điêu khắc trên nó mảnh mai hơn cả sợi tóc, cho thấy tay nghề của người chế tác thủ công cao siêu đến mức nào.
Ngay cả khi đây chỉ là đồ giả, nó cũng có giá trị không nhỏ.
Tuy nhiên, xúc cảm khi sờ vào, độ bóng và kỹ thuật khắc chìm đều giống hệt với những món đồ chưa từng được công bố trước đây.
Chỉ có lớp vỏ ngoài đã bị mài mòn và biến dạng một chút, có lẽ là vì chú chó vàng này đã bị người ta chơi đùa lâu năm, chứ không phải là món đồ được khai quật từ trong mộ.
Ông ấy nhìn cô gái trước mặt một cách sâu sắc rồi khép cửa lại.
Hà Thanh Miểu như có linh cảm, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên.
Liệu đây có thật sự là…?!
乾朝: có thể là một triều đại được hư cấu trong bối cảnh tác phẩm.