Cuối cùng Hứa Thấm vẫn ngồi lên xe, hai mắt đẫm lệ nhìn lại phía sau. Mạnh Yến Thần thẳng tắp đứng đó, dáng người đĩnh bạt, rồi anh xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.
Năm 18 tuổi, cô cũng ngồi trên xe gào khóc nhìn thiếu niên cô yêu chật vật đuổi theo chiếc xe, chạy về phía cô. Ngày hôm đó, cô đã mất đi tình yêu nồng nhiệt của anh.
28 tuổi, cô lại ngồi trong xe, trong lòng nghĩ đến người yêu nhưng nước mắt lưng tròng nhìn người anh trai dần dần rời xa.
Trong lòng cô hoảng hốt, cảm thấy hình như một lần nữa....cô mất đi tình yêu.
Khi Mạnh Yến Thần quay lại, bầu không khí trong nhà đã thay đổi. Hương thơm của trà thoang thoảng bay, Phó Văn Anh cùng Mạnh Hoài Cẩn tay cầm chén trà khe khẽ thổi.
Phó Khanh Khanh khóe miệng ngậm ý cười, cúi đầu pha trà, ngón tay tinh tế trắng nõn cầm ấm trà, có lẽ do nước trà nóng nên đầu ngón tay cô hơi hồng hồng.
Ánh mắt Mạnh Yến Thần dừng lại ở tay cô hồi lâu mới rời đi. Anh lại gần, ngồi xuống bên cạnh Phó Khanh Khanh.
Cô nhìn anh một cái rồi rót cho anh ly trà.
Mạnh Hoài Cẩn nói: "Nhanh như vậy đã quay lại, không đưa em về à? "
Mạnh Yến Thần nâng chén trà lên, theo bản năng nhìn Phó Khanh Khanh: " Em ấy không uốn rượu, lại biết lái xe, nhưng con đã gọi xe, đảm bảo đưa em ấy về an toàn. "
Quả nhiên, sắc mặt của ba mẹ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
"Vừa nãy mọi người đang nói chuyện gì vậy" Giọng anh nhẹ nhàng như là chỉ thuận miệng hỏi.
Phó Văn Anh buông chén trà xuống, vẻ mặt có chút giận dữ: " Em gái yêu của anh đang trách tôi bất công, nói tôi chỉ cho anh cùng Tiểu Thấm tìm đối tượng, lại không quan tâm nó! "
Mạnh Yến Thần đột nhiên thấy căng thẳng, tay nắm chặt chén trà, nhìn về phía thiếu nữ: " Sao vậy? Em muốn yêu đương? "
"Đúng vậy~" Âm thanh của cô ngọt ngào, "Anh hai, anh có người bạn nào chất lượng tốt xíu không, giới thiệu cho em đi."
Mạnh Yến Thần khẽ nhếch môi, uống ngụm trà, nước trà nóng làm anh nhíu mày.
"Bạn của anh không phải em đều quen sao? "
"Cũng đúng. "
"Đừng có hồ nháo!" Phó Văn Anh nói: "Bạn của anh trai con đều bằng tuổi với nó, con còn nhỏ, vội cái gì."
Mạnh Hoài Cẩn cũng nói theo: "Tuổi Khanh Khanh vẫn chưa lớn, đợi mấy năm nữa rồi tìm cũng không muộn."
Phó Khanh Khanh cười ra tiếng khiến trà trong chén bắn một ít lên tay, Mạnh Yến Thần thấy thế liền đưa cho cô khăn giấy, cô vừa lau tay vừa cười nói: "Mẹ à, con đã 25 rồi đâu còn nhỏ nữa."
"24 tuổi, sinh nhật còn chưa tới sao có thể đã 25?" Mẹ Phó vẫn kiên định rằng con gái bà còn nhỏ.
"Anh trai con là bất đắc dĩ, nó phải nhanh chóng trưởng thành, trở nên cường đại để trở thành người cầm quyền công ty Quốc Khôn, cũng là chỗ dựa của con sau này."
Những lời này, Mạnh Yến Thần hoàn toàn không phản đối, anh rũ mắt cười, như là cam chịu.
"Chuyện yêu đương không cần gấp, thanh xuân của con gái rất quý giá, phải dùng trên người mình mới có giá trị. Tuổi này của con chỉ cần hưởng thụ, trau dồi bản thân, những cái khác mẹ sẽ giúp con sắp xếp."
Những lời này bà cũng từng nói với Hứa Thấm, nhưng tính tình đứa nhỏ kia cố chấp, bên ngoài nghe xong nhưng trong lòng không phục, mỗi lần nghe đều cản thấy ủy khuất, giống như bà đang tẩy não để hại cô.
Cũng vì vậy mà bà dần chết tâm, không còn nhọc lòng vì cô, đại đa số tâm tư bà đều đặt hết lên người cô con gái nhỏ rất ỷ lại của bà.
Quả ngiên bà nghe thấy thiếu nữ đối diện vui vẻ đáp ứng: "Vàng, con tin mẹ~"
Phó Văn Anh lộ ra nụ cười tươi rói, lại nghe cô gái nhỏ kiều khí lải nhải.
Cái gì mà muốn tìm người giống ba và anh trai, tính tình tốt, dịu dàng lại ổn trọng, quan trọng là trông phải đẹp trai....
Phó Văn Anh cười cười đồng ý, trong đầu không ngừng nghĩ xem ai phù hợp với con gái bà, vậy mà lại không tìm được ai, tựa hồ người nào cũng có chút khuyết điểm, thiếu thiếu cái gì...
Mạnh Yến Thần ngồi một bên, im lặng không nói, chỉ thỉnh thoảng rót trà cho cả nhà.
Buổi tối, trong thư phòng của Phó Văn Anh.
Phó Văn Anh đã lâu không chú ý đến việc của công ty, chỉ là gần đây Quốc Khôn phát triển quá mạnh mẽ, cường đại, đυ.ng đến miếng ăn của không ít người. Thương trường kỵ nhất là chỉ coi trọng cái lợi trước mắt, bà lo lắng Mạnh Yến Thần tuổi trẻ khí thịnh, bị cục diện trước mắt mê hoặc, khó tránh khỏi nóng nảy.
Cùng Mạnh Yến Thần nói một hồi, biết rằng anh đã có tính toán nên Phó Văn Anh cũng không hỏi nữa.
Bà chuyển chủ đề: "Con cùng cô con gái của Lý gia tiến triển thế nào rồi? "
Mạnh Yến Thần im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Mẹ, về sau không cần giới thiệu đối tượng cho con nữa."
"Công ty đang trong thời kỳ mấu chốt, tâm tư của con đều đặt vào công ty, không có thời gian tiếp xúc với nữ nhân lạ."
Nụ cười trên mặt Phó Văn Anh biến mất: "Chỉ có vậy thôi sao? "
Trong thư phòng yên lặng một hồi lâu, lúc sau âm thanh bình tĩnh của Mạnh Yến Thần mới vang lên: " Con có người con thích."
Phó Văn Anh cũng bình tĩnh hỏi: "Là Khanh Khanh phải không? "
Mạnh Yến Thần ngước nhìn bà, Phó Văn Anh nhìn ra anh thích Khanh Khanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao anh cũng chỉ là người bình thường, "thích" - loại cảm xúc này có đôi lúc anh không thể giấu được.
Anh chỉ có chút bất ngờ, không nghĩ mẹ anh lại bình tĩnh như vậy.
Phó Văn Anh cũng không thật sự bình tĩnh, mấy năm nay bà đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, rốt cuộc phương thức giáo dục của bà sai chỗ nào, sao lại dạy ra một tiểu súc sinh có tình cảm với em gái mình?
Lúc đó Khanh Khanh mới bao lớn? Chỉ 18 tuổi, vừa bước chân lên đại học, trở thành một thiếu nữ như hương như hoa, cả ngày chỉ biết dính lấy người mẹ là bà, mua một đôi khuyên tai cũng phải đưa bà xem.
Cô tựa như chú chim nhỏ tung ta tung tăng, rời khỏi gia đình nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, bay một vòng quanh thế giới rộng lớn nhưng vẫn nhớ rõ mang một đóa hoa đẹp về tặng bà.
Khoảng thời gian đó, tâm tình của Phó Văn Anh vô cùng vui vẻ. Cho đến khi bà phát hiện, đứa con trai của bà nảy sinh tình cảm với cô.
Tim bà phút chốc trở nên lạnh lẽo.