(Ngày 28 tháng 7 năm 20xx.
Tôi lại đi đến cô nhi viện.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên tôi quay lại nơi này.
Tôi biết Mạnh gia mỗi năm đều sẽ gửi tiền chu cấp cho cô nhi viện để làm từ thiện, nhưng tôi chưa từng hỏi hay tham gia vào việc này thậm chí còn cố tình lảng tránh.
Tôi không thể, tôi sợ hãi khi nhớ lại đoạn thời gian đen tối khổ sở kia. Tôi chỉ nhớ rõ hôm đó, ba mẹ nói: "Thấm Thấm, ba mẹ tới đón con về nhà."
Ngay từ đầu bọn họ gọi tôi là Thấm Thấm. Nhưng sau này lại biến thành Tiểu Thấm.
Rốt cuộc là thay đổi từ khi nào?
Là bởi vì nhận nuôi Phó Khanh Khanh?
Khanh Khanh, Thấm Thấm....)
Nhật ký viết đến đây, Hứa Thấm đột nhiên không thể đặt bút tiếp nữa. Cô bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, cô cảm giác như đồ vật vốn thuộc về mình bị cướp đi, một đồ vật rất quan trọng.
Phó Khanh Khanh.....Phó Khanh Khanh?
Em ấy xuất hiện từ khi nào? Hình như là không lâu sau khi cô được đón về, mẹ lại đưa về một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, khiến người khác thương tiếc, yêu mến.
Em ấy dễ dàng lấy đi sự quan tâm của ba mẹ và sự chú ý của anh hai. Thậm chí bởi vì tuổi em ấy còn nhỏ, không phân biệt được giữa "Khanh Khanh" và "Thấm Thấm" nên ba mẹ đã dần dần gọi cô là "Tiểu Thấm".
Không phải như thế....
Không nên như vậy.....
Hứa Thấm ấn ấn huyệt thái dương, cô đột nhiên cảm thấy không chân thật, cô bị cảm xúc khống chế mà chạy thẳng lên lầu, liều mạng đập cánh cửa. Đau đớn từ bàn tay truyền đến khiến cô miễn cưỡng khôi phục lý trí.
Đây là phòng của Khanh Khanh. Phó Khanh Khanh rất ít khi ở nơi này, bình thường em ấy đều ở nhà cũ cùng ba mẹ.
Có thể bây giờ em ấy không ở đây....
Hiểu được điều này, Hứa Thấm thất hồn lạc phách định rời đi. Cánh cửa phía sau lại đột nhiên mở ra.
Cô ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy Phó Khanh Khanh một tay đang cầm điện thoại, một tay mở cửa, nghi hoặc nhìn Hứa Thấm: " Chị làm gì vậy?"
"Không... Không có việc gì."
Phó Khanh Khanh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, cũng không để ý đến Hứa Thấm mà quay người vào phòng.
Hứa Thấm hơi do dự, đổi một đôi dép lê rồi bước vào phòng.
Phòng ngủ của hai người bố cục giống nhau, chỉ là phòng của Khanh Khanh nhìn qua sáng sủa hơn, đồ đạc trên sô pha cũng không ngay ngắn, thú bông và quần áo bị tùy ý ném xuống.
Trên bàn trà lại bày ra hộp cơm bằng nhựa, bên trong là thịt nướng tiêu cay của quán Nhất Xuyến Xuyến.
Phó Khanh Khanh đặt điện thoại lên cái giá treo, cô đứng trước chắp tay trước ngực, thuần thục cúi đầu lạy mấy cái: "Cảm ơn ông chủ Mạnh đã mua đồ ăn cho em, cảm ơn ông chủ, chúc anh buổi tốt tốt lành, chúc một người tốt như anh cả đời bình an ~"
Trong di động thỉnh thoảng truyền đến thanh âm trầm thấp của Mạnh Yến Thần, giọng nói không giấu được sự quan tâm và nuông chiều.
Trong lòng Hứa Thấm có chút hụt hẫng, hình như từ khi cô học cấp 3 và yêu đương cùng Tống Diễm, anh hai đã trở nên lạnh nhạt với cô.
"Em đang gọi video cùng anh hai à? Muộn như này rồi.....có thể anh ấy còn công việc chưa làm xong. "
Phó Khanh Khanh nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi mới trả lời: "Không đâu, anh ấy xong việc rồi."
Đầu dây bên kia, Mạnh Yến Thần cầm di động lên, hắn nhìn thấy người con gái đang ăn xiên nướng trên màn hình, thấp giọng nói: "Lát nữa anh đến đón em, cho em 30 phút chuẩn bị, được không? "
Cô dơ tay ra hiệu, làm động tác Ok.
"Em tắt máy nhé! "
Mạnh Yến Thần nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, một lúc sau ánh mắt hắn dừng ở bồn hoa nhỏ trên bàn làm việc.
Phiến lá xanh biếc, cành cây vươn ra, tràn đầy sức sống.
Anh vươn ngón tay, chọc chọc vào lá cây, không biết nghĩ đến cái gì, anb cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Mạnh Yến Thần lấy điện thoại chụp lại, gửi cho người đứng đầu danh bạ.
[Cây của em này. ]
Đối phương lập tức trả lời.
Khanh Khanh: [Cây lớn rồi, thật đẹp. Anh hai, anh phải chăm sóc nó thật tốt, nếu không em sẽ tức giận nha~.]
Mạnh Yến Thần thả lỏng người, tựa lưng vào ghế ngồi, hắn rũ mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Nghĩ thầm, hay là đón Khanh Khanh muộn một chút, để em ấy ăn nhiều hơn.