Khi cả phòng chìm vào yên lặng, anh mới chậm rãi cất giọng:
"Vạn ngàn ánh sao lấp lánh vượt qua đường chân trời
Ánh trăng soi bóng nước lung linh, chìm sâu trong đôi mắt em..."
Lâm Phụng Minh đã chứng minh cho mọi người thấy thế nào là "một tiếng động trời". Cả căn phòng như hóa đá trước giọng hát của anh.
Cô bé đưa mic ban nãy sững sờ, ngồi ngây ra đó. Phải mất một lúc lâu, cô mới lục cục rút điện thoại định ghi âm.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh. Tiếng động khiến tất cả giật mình, đồng loạt quay ra nhìn.
Rồi toàn bộ căn phòng bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa xuất hiện.
Một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, bước vào trong phòng, dáng vẻ đẹp trai đến mức từ “đẹp trai” dường như không đủ để miêu tả anh ta. Cao lớn, trên người vẫn còn khoác chiếc áo khoác ngoài, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể che giấu thân hình hoàn hảo đến đáng kinh ngạc của anh. Gương mặt anh sắc nét, với nét đẹp vừa đặc trưng lại vừa mang tính áp đảo, đầy sức hút đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Một nam sinh say xỉn vừa vật lộn bò dậy khỏi sàn nhà, dụi mắt ngỡ ngàng như thể đang nằm mơ. Nghe tiếng hát của Lâm Phụng Minh, cậu lẩm bẩm:
"Giáo sư Lâm… đây là… gọi luôn ca sĩ gốc tới hát rồi sao?"
Không khí trong phòng lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng chưa từng có. Dù là người say hay người tỉnh táo, tất cả đều đồng loạt quay ra nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa. Chỉ riêng Lâm Phụng Minh vẫn tựa sâu vào ghế, tiếp tục hát nốt bài ca của mình.
Cô gái ngồi bên cạnh Lụng Phượng Minh bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo. Cô giật mình tỉnh khỏi cơn sốc, ngơ ngác nhìn thấy thần tượng của mình với khuôn mặt lạnh như băng, sải bước lớn tiến về phía họ.
Cảm giác đó… còn hơn cả một giấc mơ. Miệng cô mở ra, nhưng không thể thốt nên lời. Cô chỉ nghe thấy thần tượng mình, với giọng trầm thấp và lạnh lẽo, nói thẳng vào mặt Lâm Phụng Minh:
"Tại sao không nghe điện thoại?"
…Hả?
Cô gái quay đầu lại, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Lâm Phụng Minh.
Lâm Phụng Minh thong thả hát xong câu cuối cùng, đặt micro xuống bàn, đáp nhẹ nhàng:
"Không nghe thấy."
Ánh sáng mờ mờ trong căn phòng khiến mọi người khó mà nhìn rõ biểu cảm của Lâm Phụng Minh. Nhưng ngay cả trong bóng tối, Yến Vân vẫn có thể thấy hai gò má anh thoáng đỏ lên vì rượu.
Đẹp đến nỗi khiến tim anh đau nhói. Nhưng vẻ đẹp ấy vốn dĩ chỉ mình anh được phép nhìn thấy. Nghĩ đến ngày mai có thể không còn được thấy nữa, một nỗi đau không tên siết chặt trái tim anh. Ghen tuông, sở hữu, và một sự bất an khó chịu dâng lên như cơn sóng lớn.
Yến Vân cúi người, nhẹ nhàng bế Lâm Phụng Minh từ chiếc sofa ra ngoài. Động tác anh thuần thục đến mức như thể đã làm điều này hàng trăm lần trước đó.
Trong khi đó, Lâm Phụng Minh, với ánh mắt mơ màng vì rượu, chỉ đưa tay lên xoa xoa thái dương, nói:
"Thả tôi xuống."
Nhưng Yến Vân không có ý định buông. Đôi môi anh mím chặt, ngón tay siết chặt quanh cánh tay của đối phương như thể muốn khảm sâu vào da thịt.
Bảy năm bên nhau, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt bạn bè của Lâm Phụng Minh.