Bạn Trai Cũ Quá Đáng Sợ

Chương 7

Mưa lớn như tấm màn dày, 007 toàn thân ướt sũng.

Thế giới dường như chìm vào giấc ngủ, gió mưa cuồng loạn quét qua thành phố hoang tàn này. Trên con phố tối tăm, không một tia ánh trăng, cái lạnh len lỏi đến tận xương khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nhưng 007 không sợ lạnh.

Anh bước đến trước lối vào của tòa nhà bên phải con phố.

Khu vực này trước đây chắc hẳn từng là một khu phố sầm uất, với những tòa cao ốc san sát, vô số cửa hàng và quán ăn nhanh. Đường phố từng đông nghẹt xe cộ. Nhưng giờ đây, tất cả đều trống vắng, chẳng khác gì khung cảnh trong một trò chơi kinh dị.

Trong sự tĩnh lặng ấy, ánh sáng yếu ớt phát ra từ trước tòa nhà trở nên vô cùng rõ rệt.

Trước lối vào tòa nhà, có sáu, bảy chiếc xe đậu ngay ngắn thành hàng.

Ánh sáng phát ra từ chiếc xe đầu tiên. Hôm nay trời mưa lớn, tiếng mưa rơi có thể thu hút sự chú ý của lũ thây ma. Thi thoảng, những tia sét xé ngang bầu trời, che lấp ánh đèn mờ nhạt, vì vậy khả năng đám thây ma chú ý đến là rất thấp.

Có lẽ đó là lý do bọn họ dám để đèn xe sáng.

“Vυ't!”

Một mũi tên từ nỏ bay vυ't qua, 007 nghiêng người tránh gọn.

Hiển nhiên, người trên xe đã lầm tưởng anh là một thây ma.

Thấy người đàn ông cao lớn phía trước vẫn có thể né được mũi tên, những người trên xe bắt đầu nghi ngờ. Nhưng gã đàn ông cầm đầu vẫn ra hiệu bằng ánh mắt cho đám đàn em.

Đám đàn em hiểu ý, tiếp tục giương vũ khí nhắm vào người lạ.

Trong thế giới mạt thế, bọn họ không sợ gϊếŧ nhầm, chỉ sợ nếu đó thật sự là thây ma, mà bọn họ để nó tiếp cận thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

007 rút từ trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ.

Chiếc đèn này anh vừa tiện tay lấy trong siêu thị, chính là để đối phó với tình huống như thế này. Anh bật đèn lên, chớp hai lần để ra hiệu mình là con người.

“Đứng lại! Anh từ đâu tới?”

007 giơ hai tay lên, biểu thị rằng mình không có ác ý, rồi đáp:

“Tôi là người sống sót. Không biết có thể xin đi nhờ xe các anh rời khỏi đây được không? Tôi có thể trả công.”

“Oh? Anh có gì để trả công?” Gã cầm đầu trên xe hạ nửa kính cửa sổ xuống, giọng nói đầy vẻ thích thú.

Nghe vậy, 007 bắt đầu lục túi.

Đám đàn em căng mắt theo dõi từng cử động của anh, cảnh giác cao độ.

Cho đến khi họ thấy người thanh niên ấy rút ra… một hũ nhỏ đựng đậu phụ lên men.

“……”