Quái Xương chỉ là tiểu quỷ cấp thấp, giỏi lấy số lượng thắng thế, gặp phải Quỷ Mị cấp bậc Quỷ Hoàng, dù có ba ngàn chiến lực, cũng không chịu nổi một khắc.
Có bộ xương muốn lùi bước chưa kịp chạy ra ngoài trăm mét, đã bị huyền hỏa bắn tới làm gãy xương sống, thêm vào một đoạn nhạc tang thương cho bữa tiệc cuồng hoan đơn phương này.
Khi viên hồn quỷ cuối cùng chồng lêи đỉиɦ núi nhỏ, Ngụy Khoảnh hài lòng vỗ tay, bắt đầu suy nghĩ cách kéo ba ngàn viên điểm tâm về nhà.
Gió lớn thổi qua, cuốn lên một mảng tro cốt, anh bị bụi làm cay mắt, khẽ nhíu mày rồi mở mắt ra, trước mặt màu đen dần tụ lại thành một ngôi từ đường đổ nát, lại một cơn gió nhẹ, trong từ đường lấp lóe lên những ngọn lửa.
Lần này, ngọn lửa là màu đỏ.
Ngụy Khoảnh là người đam mê giải đố, những thứ trong cửa của anh đều rất tinh xảo, làm sao có thể giống như thế này, vừa là biển xương vừa là nhà thờ rơi đầy bụi, tất cả đều gợi lại cho anh ký ức đen tối khi còn là một tiểu quỷ, bò lê trên chiến trường...
Dù anh bước vào từ đường với bước chân vững chắc, nhưng trong lòng không chỉ cảm thấy rờn rợn mà còn muốn nôn.
Chủ của cửa này, thẩm mỹ quá kém.
Bước qua ngưỡng cửa, ánh sáng của ngọn lửa mờ đi, sau ánh sáng, là từng cái bài vị, sắp xếp dày đặc nhưng có trật tự, trước mỗi bài vị có một cây nến trắng, còn có một cái bánh bao, trước một số bài vị thậm chí còn có cả ly rượu.
Nếu những người này thực sự là dân làng Thôn Hòe Thụ bị thiêu chết, thì tân nương sống sót duy nhất, không chỉ lo liệu hậu sự cho các nạn nhân, còn chu đáo lập bài vị cho mọi người, thậm chí còn cúng bái.
Tân nương này, chẳng lẽ là kẻ biếи ŧɦái bẩm sinh?
Thoáng chốc, Ngụy Khoảnh dường như thấy dân làng ngồi trước bài vị nói chuyện rôm rả, trẻ con chạy nhảy đùa giỡn bên tai.
Họ không còn là bộ xương, mà là những hồn ma có da thịt, ánh mắt trống rỗng.
Là manh mối, có người muốn cho anh thấy cảnh dân làng sau khi chết.
Đường đường là Quỷ Mị, sao có thể bị trò vặt này dọa.
Ngụy Khoảnh khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu cao, khinh bỉ bước ra khỏi từ đường.
"Bạch."
Cảm giác mềm mềm truyền từ dưới chân khiến hắn dựng tóc gáy.
"Chết tiệt, cái quỷ gì mà đi không có tiếng!"
Trừ khi đạt đến cấp bậc Quỷ Tướng, mới có thể có bản lĩnh đột ngột xuất hiện dưới mí mắt Quỷ Mị.
Bùn đất chầm chậm ngọ nguậy, một người đàn ông với gương mặt dị dạng không cảm xúc từ từ bò lên mặt đất.
Là Tang Quỷ.
Tang Quỷ với vẻ mặt đau khổ, không biểu cảm mà vỗ vỗ tay bị Ngụy Khoảnh giẫm lên, kính cẩn cúi đầu chào: "Mị đại nhân, lời của ngài sai rồi, nên nói là "Chết tiệt, cái quỷ sống nào mà đi không ra tiếng." Dù sao chúng ta cũng là quỷ."
Ngụy Khoảnh: "......" Không ngờ lại bị quỷ trong cửa của mình dọa, một đời Quỷ Hoàng, mất hết thể diện.
Anh quay đầu bỏ đi.
Chưa kịp chạy hai bước, Ngụy Khoảnh đã bị một bóng hình duyên dáng chặn lại.
Tục ngữ có câu hồ ly ngàn năm yêu vạn năm, hồ yêu dưới cửa của Mị này tên là Hồ Yên, tuy hình dạng là một cô gái nhỏ, nhưng thực sự không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.
Hồ Yên xuất hiện liền ôm chầm lấy cánh tay của Ngụy Khoảnh, khóc than: "Con của ta ơi, con không chào một tiếng đã biến mất, khiến chúng ta tìm kiếm khổ sở lắm đấy!"
Mắt Ngụy Khoảnh híp lại thành một đường. Anh mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày.
Ngụy Khoảnh: "Mấy người lá gan cũng lớn nhỉ, dám theo dõi vị trí của tôi?"
Hồ Yên lại khóc lớn: "Oan cho lão nương quá, tụi chị theo khí diễm của Huyền Hỏa mới tìm được em đó!"
"Tìm tôi làm gì, có gì thì nói." Ngụy Khoảnh khá khó chịu mà đẩy Hồ Yên ra.
"Khí thế của Huyền Hỏa này lớn lắm, bọn chị tìm được em ở đây, người khác cũng có thể. Em là chủ thần lớn như vậy, đừng để bị phục kích. Nhìn em xem, trên áo đầy bụi, không biết kẻ không có mắt nào đã phối áo cho em, vừa ngắn lại còn đầy bụi." Hồ Yên khóc đến nỗi chỉ thiếu chút nữa là kêu "oa oa oa".
Chủ thần trắng trẻo mịn màng của cô mới đi lạc có nửa ngày mà đã biến thành quỷ đào than rồi.
Ngụy Khoảnh tùy tiện chỉ vào đống hỏa hạch ở cửa miếu: "Đến đúng lúc lắm, giúp tôi mang đống này về đi. Sau đó thì đi được rồi." Dặn dò thuộc hạ xong, anh định chuồn.
Tang Quỷ cuối cùng cũng chen vào được một câu: "Nhưng mà..."
Ngụy Khoảnh mất kiên nhẫn nói: "Cùng lắm thì tôi không dùng Huyền Hỏa nữa, cái cửa nhỏ xíu này không giữ chân được tôi!"
"Nhưng mà không có anh, trong Mị Môn, mọi người chỉ còn nước uống gió Tây Bắc... Không chịu được nữa thì có thể sẽ nhảy việc... Còn có khả năng có người đoạt vị..." Tang Quỷ càng nói càng chán nản, cho đến khi bị Ngụy Khoảnh tát một cái vào trán.
Ngụy Khoảnh nhìn đống hỏa hạch: "Lớn đầu rồi, mấy người không biết tự đi cướp à?"