Trở Thành Đỉnh Lưu Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 4

Hắn đưa ra câu hỏi thứ ba: "Tân nương không tự nguyện kết hôn?"

Cây hoè lớn: "Vừa đúng vừa không đúng. Các ngươi còn cơ hội cuối cùng, hì hì hì~"

Ngụy Khoảnh bên cạnh cuối cùng cũng có phản ứng: "Thú vị thật, cái này gọi là tái hiện tình huống, thật thú vị, ai nghĩ ra cái này?"

Diệp Phi: "Ờ... Hình như là quân nhân nước ngoài nào đó."

Ngụy Khoảnh lờ đi tiếng lẩm bẩm của Diệp Phi, đặt tay trái lên cây hòe, chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái tỏa ra ánh sáng xanh dịu trong ánh trăng.

Cây đại thụ như bị chấn nhϊếp, lập tức ngừng động đậy.

Diệp Phi vội thu tay lại, đứng nghiêm chỉnh đợi câu hỏi từ Ngụy Khoảnh – người này có thể gϊếŧ quái, giải đố, chỉ dựa vào một cái móng phượng trên vải mà tìm đến được đây, câu hỏi của anh chắc chắn rất tinh tế!

Ngụy Khoảnh: "Tân lang là một tên cặn bã."

Diệp Phi: "?"

Cây hòe: "Đúng vậy."

Diệp Phi: "..." Tôi nghi ngờ NPC thay lòng đổi dạ vì nhan sắc nhưng tôi không dám nói ra.

Rốt cuộc đây là câu chuyện kiểu gì? Cô nương thôn Hòe Thụ bị ép gả cho một tên cặn bã, sau đó gϊếŧ hết mọi người rồi tự sát? Điều này có hợp lý không?

Sau bốn câu hỏi, cây hòe im bặt, Ngụy Khoảnh thu tay lại, vẻ mặt như còn chưa đã thèm?

Dưới áp lực của cảm giác thị giác kép, trái tim nhỏ bé của Diệp Phi treo lơ lửng, vừa lúc nghe thấy tiếng hét thảm từ phía sau, suýt nữa thì dọa hắn mất vía.

Hắn lập tức cúi người, bò tới bờ đất nhìn xuống, dưới bãi tha ma, hai người đang la hét trước một ngôi mộ mới đào, trong lúc Diệp Phi tò mò có gì đáng sợ, hắn thấy một bàn tay đen kịt chỉ còn xương bám chặt vào mắt cá chân của một người.

Người còn lại, Diệp Phi nhận ra là tên đầu vàng từng đề nghị đưa Ngụy Khoảnh ra chịu trận.

Đầu vàng thấy đồng bạn bị bắt, phản ứng đầu tiên là chân mềm nhũn, sau đó là lăn lộn bò chạy.

Chưa chạy được hai bước, xung quanh mộ có động tĩnh, từng bộ xương đen từ dưới đất chui lên, dưới bầu trời đêm, bộ xương đen mờ ảo, từng đốm lửa xanh tụ lại, hướng về phía đầu vàng, còn người bị bắt dưới đất lập tức bị xé tan chỉ còn lại bộ xương trắng bóng nằm bên mộ.

Ngụy Khoảnh ung dung tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Thế giới bên trong mà tôi biết, tính theo ngày, mỗi ngày có một số lượng tử vong cố định. Nếu không tìm được chìa khóa, người sẽ tiếp tục chết, chơi là chạy đua với tử thần."

"Lắm xương bay vậy, anh đứng thẳng vậy không sợ chết à!" Diệp Phi nằm rạp trên đất điên cuồng ra hiệu cho Ngụy Khoảnh, nhưng thấy Ngụy Khoảnh không quay đầu lại, dùng tay chặt vào một bộ xương đang lao tới từ phía sau, móc ra đốm lửa xanh đưa lên miệng: "Nhóp nhép nhóp nhép."

Diệp Phi: "..."

Bộ xương: "..."

Không có bộ xương nào dám bay tới hướng này nữa.

Diệp Phi suýt quên mất, vị anh hùng trước mắt này, vốn không phải là người! Không thể trách hắn trí nhớ kém, chỉ có thể trách gương mặt hiền lành của Ngụy Khoảnh quá lừa tình.

Ngụy Khoảnh: "Bọn họ vì mạng sống, đẩy chúng ta ra, tiếc là người trong cửa, bất kể trung gian hay không, đều là chung một dây, câu đố không giải được, vẫn chết hết."

Đôi mắt đào hoa luôn chứa đựng ý cười giờ lại mang theo sát khí, ánh nhìn khóa chặt vào đầu vàng đang chạy đến chân đồi, lạnh lùng nói: "Nhưng để người này chết như vậy, có chút quá nhẹ nhàng."

Nhẹ nhàng???

Diệp Phi quay đầu nhìn, đầu vàng bị bộ xương bám đầy người, mỗi bước đi đều đau đớn, khi đến gần, thân thể đã bị ăn mất một nửa, lộ ra bộ xương trắng, một con mắt nửa rơi khỏi hốc mắt, nhanh chóng bị lửa ma nuốt chửng.

Hắn run rẩy đưa ngón tay còn xương hướng về phía Ngụy Khoảnh trên đồi: "Cứu, cứu tôi, anh nhất định có thể cứu tôi."

Ngụy Khoảnh cúi xuống, nụ cười như gió xuân thấm vào lòng, nhưng lại khiến linh hồn lạnh như băng: "Cậu còn nói quỷ mị nhất định sẽ chọn tôi, đây không phải cũng không chọn sao~".

~~~~

Đường Kha Tâm hiện tại còn chưa xuất hiện. Sao mà có cảm giác Diệp Phi giống thụ chính hơn thế này🤦😂😂. Ko chỉ xuất hiện từ phần đầu bên cạnh Ngụy Khoảnh thậm chí giờ còn bị chọn làm tấm chắn chung với Ngụy Khoảnh nữa chớ. Văn án ko lừa người đâu đúng ko😂😂