Y cũng không cho rằng mình đã thành ra thế này mà Cố Hoài Tẫn còn có thể làm gì bất lợi đối với thức hải của y, chỉ là sợ bản thân không đủ tín nhiệm đối phương. Dù sao thức hải cũng có tính khí riêng, đến lúc đó nếu nhất quyết không chịu mở ra cho người ta thì phải làm sao?
Đang trầm ngâm, ánh mắt dư quang của Thẩm Yếm bỗng bắt gặp một luồng ánh sáng trắng.
Ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt trong môi trường tối tăm âm u. Ở trong thức hải của mình, y chỉ tốn chút công sức đã tóm được nó.
“... Hệ thống?”
Thẩm Yếm nhướng mày, chăm chú nhìn cái cục bông nhỏ trắng như tuyết trong tay.
Vừa hay, y còn có món nợ cần tính sổ với cái hệ thống này.
Dám tự tiện ném y đến bên cạnh Cố Hoài Tẫn, y không tin đối phương lại không biết rõ mối quan hệ như nước với lửa giữa y và Ma Tôn.
Thẩm Yếm kiên nhẫn hỏi: “Ngươi không phải đang ngủ đông sao, sao lại chui vào thức hải của ta?”
006, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang cận kề, giải thích: [Là thế này, tuy rằng năng lượng của tôi đã cạn kiệt, nhưng do loạt hành động của ký chủ bị đánh giá là đã thay đổi tuyến cốt truyện nguyên bản, tôi lại được hoàn trả một phần năng lượng. Muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi nên liền vào đây...]
“Thay đổi cốt truyện thì ngươi sẽ nhận được năng lượng?”
[Đúng vậy. Chỉ cần 006 tích lũy đủ năng lượng, tôi có thể phát huy nhiều chức năng hơn nữa.]
Thẩm Yếm lắc lắc cục bông nhỏ trông vô hại trong tay, tò mò hỏi: “Ngươi biết làm những gì?”
Nó kiêu ngạo ưỡn cái bộ ngực không tồn tại ra: [Tôi có thể khiến các năng lực không thuộc về kẻ xuyên việt trở nên vô hiệu hóa, còn biết phóng điện, tàng hình, hỗ trợ bay lượn, truyền tống không gian...]
Điều 006 không dám nói là, rất nhiều năng lực của nó đều bị khiếm khuyết.
Ví dụ như phóng điện, chỉ đủ để làm tê liệt một con côn trùng nhỏ; tàng hình thì chỉ giấu được phần thân dưới không tiện miêu tả; bay lượn thì chỉ cho phép mũi chân ký chủ lơ lửng cách mặt đất 1cm trong một giờ; còn truyền tống không gian, phần lớn cũng chỉ dịch chuyển được trong phạm vi 5 mét xung quanh.
Dĩ nhiên, lần truyền tống không gian đầu tiên được tính là phúc lợi tân thủ dành cho ký chủ, nên điểm đến mới chuẩn xác như vậy.
Nói trắng ra, kỹ năng thực sự có hiệu quả duy nhất còn lại của 006, chính là “vô hiệu hóa năng lực”.
Vừa nghe đối phương nhắc tới truyền tống không gian, nụ cười trên mặt Thẩm Yếm lập tức trở nên nguy hiểm.
“Là ngươi cố ý truyền ta tới chỗ Cố Hoài Tẫn?”
Nghe ký chủ hỏi vậy, 006 điên cuồng gật đầu, giọng điệu đầy đắc ý như đang chờ được khen thưởng: [Hắn là người mà sau khi tôi xem hết tiền kiếp của ký chủ, cảm thấy có khả năng giúp đỡ ký chủ nhất đấy. Thế nào, ký chủ có hài lòng không?]
Thẩm Yếm vừa cười vừa nghiến răng: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.”
Hài lòng đến mức suýt nữa thì bị người ta bóp chết rồi.
“Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết hắn là tử địch của ta sao?”
006 khựng lại: [Nhưng nhìn biểu hiện của hắn, không giống lắm mà...]
Lần này, Thẩm Yếm cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Y nhìn chằm chằm vào nó một lúc, nheo mắt: “Hệ thống, rốt cuộc ngươi đang giấu ta chuyện gì, hửm?”
Giọng điệu của thanh niên khiến 006 ngửi ra mùi nguy hiểm quen thuộc, sau một hồi ra sức suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh: [Lúc ký chủ còn sống, hắn đúng là tử địch của ngài. Nhưng sau khi ngài chết... thì không còn như vậy nữa.]
Thẩm Yếm: “...?”
Còn có thể như thế này?
Chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm Yếm mơ hồ cảm thấy mình đã nắm bắt được một điểm then chốt vô hình.
“Hắn... sau khi ta chết, đã xảy ra chuyện gì?”
006 do dự một chút: [Ký chủ có muốn xem không, tôi ở đây có lưu lại đoạn kịch bản về Ma Tôn Cố Hoài Tẫn sau khi ngài chết...]
“Xem, ngay lập tức.”
Nó chưa từng thấy ký chủ của mình, dù đối mặt sinh tử cũng luôn thong dong, lúc này lại sốt ruột đến vậy, liền vội vã truyền những đoạn kịch bản đó cho y.
Trước mắt Thẩm Yếm tối sầm, khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi long trời lở đất.