Xem ra anh phải nhanh chóng bắt đầu tập luyện, không thể thua kém bạn cùng phòng quá nhiều.
Vừa nghĩ, An Thụy vừa dễ dàng leo lên ngựa. Nora buông tay, con ngựa đen ấm ức liếc nhìn "trùng cái bạo lực" rồi miễn cưỡng đứng dậy.
Nora sắp xếp cho An Thụy ổn định xong xuôi, rồi vào chuồng chọn một con ngựa trắng.
Nhìn bạn cùng phòng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa như không, An Thụy không khỏi thở dài.
Anh cũng muốn có dáng vẻ ngầu như thế khi lên ngựa.
Nora dẫn cả hai con ngựa đến lối vào rừng: "Hùng chủ, ngài có muốn thử chạy một chút không?"
Đôi mắt An Thụy sáng lên.
Hỏi thử có người sinh ra những năm 1990 nào chưa từng đọc vài quyển tiểu thuyết kiếm hiệp, chưa từng mơ được phi ngựa hành tẩu giang hồ?
"Có thể không?"
"Nora xin thất lễ."
Lời vừa dứt, An Thụy chỉ cảm thấy trước mắt vụt qua một bóng người, bạn cùng phòng đã ổn định ngồi phía sau anh.
"Xin ngài ngồi vững."
An Thụy còn chưa kịp đáp, con ngựa đen đã bất ngờ tăng tốc, hai bên rừng cây vùn vụt lùi lại, An Thụy chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.
Phải chạy đến hơn năm mươi cây số một giờ rồi.
Anh theo phản xạ ngả người về phía sau, rồi rơi vào một l*иg ngực rắn rỏi, nóng hổi.
"Hùng chủ đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ ngài."
Giọng nói trầm thấp vang bên tai, An Thụy không kìm được ngoái đầu nhìn bạn cùng phòng phía sau.
Ánh mắt kiên định, đường nét quai hàm sắc sảo, vẫn luôn khiến người khác cảm thấy an tâm.
Anh từ từ thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, tận hưởng cảm giác phi ngựa trong núi rừng.
An Thụy không biết rằng, thực ra Nora không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cậu sắp phát điên vì hồi hộp rồi.
Hùng chủ đang ở trong lòng cậu, hương cỏ nhè nhẹ quanh quẩn nơi mũi, thậm chí cơ thể đã bắt đầu có phản ứng.
Cậu biết mình nên làm gì đó vào lúc này, nhưng đầu óc như biến thành bột nhão, những bài viết hay video từng xem đều không nhớ nổi, chỉ còn biết cưỡi ngựa lao thẳng về phía trước như một cái máy.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến khu nghỉ ngơi, cũng là nơi duy nhất trong khu rừng cho phép nướng thịt.
Nora có chút tiếc nuối khi kéo dây cương dừng lại, rồi nhảy xuống đất. Cậu lại khiến ngựa nằm xuống như trước, để An Thụy bước xuống.
"Hùng chủ, ngài muốn thử săn bắn không?"
Nora mím môi, quyết định thực hiện kế hoạch tiếp theo.
"Săn bắn?"
An Thụy hơi do dự, với trình độ hiện tại, ngồi vững trên lưng ngựa đã là cả một vấn đề, săn bắn e rằng quá sức với anh.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy xe điện không người lái ở khu phục vụ nghỉ ngơi.
Tốc độ không nhanh, lại có thể tránh chướng ngại vật thông minh, đúng là cứu tinh cho những ai không biết cưỡi ngựa.
Ngoài việc không quá ngầu, thì chẳng có gì phải chê.
An Thụy suy nghĩ ba giây, giữa an toàn và vẻ ngoài ngầu, anh chọn sự an toàn.
"Hay là cậu cưỡi ngựa, tôi ngồi cái kia nhé?"
Lần thứ ba bắn hụt thỏ rừng, An Thụy bực bội đặt cung tên xuống.
"Thứ đồ gì thế này, rõ ràng mình đã nhắm chuẩn mà, tại sao mũi tên cứ bay lệch tám trượng như vậy."
An Thụy đang tức giận thì chiếc xe điện đột nhiên dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Nora không biết từ lúc nào đã đứng trước xe.
Anh mở cửa xe, mời Nora lên: "Sao cậu lại đến đây?"
Nora hơi cúi đầu, giọng nói mang chút dò xét: "Cung tên ở đây không dễ dùng lắm, hùng chủ có cần giúp không?"
"Được thôi."
"Xin lỗi vì sự thất lễ của Nora." Nora cố kiềm chế nhịp tim đập nhanh, tiến lại gần An Thụy, nắm lấy đôi tay dài thon của hùng chủ, chỉnh lại góc độ. "Ngài có thể buông tay ra rồi."
An Thụy nghe vậy liền buông tay. Mũi tên lao đi như sao băng, cắm thẳng vào cổ con thỏ rừng.
"Wow, Nora, cậu giỏi quá đi!"
An Thụy chạy tới nhặt chiến lợi phẩm, không kìm được ôm chặt lấy Nora một cái.
Quả nhiên là thiếu tướng bộ binh với điểm A+ mọi môn, không chỉ giỏi vũ khí nóng, mà ngay cả vũ khí lạnh cũng không thành vấn đề.
Nora bị An Thụy ôm đến ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên anh có tiếp xúc gần gũi như vậy với hùng chủ.
Nora gAn Thụy cảm nhận được nhiệt độ trên gương mặt mình tăng lên rõ rệt. Cậu vội vàng cúi đầu, cố gắng kiểm soát cảm xúc dâng trào.
An Thụy bên cạnh thì không nhận ra sự khác thường của Nora, vui vẻ cho con thỏ vào túi đựng. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một con dê thong dong bước ra từ rừng cây, đang nhởn nhơ gặm cỏ.
"Nora, có dê kìa!"
"Tối nay ăn dê quay nguyên con chắc chắn ngon."
Nora giật mình tỉnh lại. Con dê núi như thế này, độ khó săn bắt rõ ràng không thể so với thỏ rừng.