Xuyên Thành Trùng Đực, Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Bộ Trùng Tộc

Chương 9

Nora cúi đầu, lấy từ trong túi không gian ra một chiếc roi.

Thân thể của quân thư tuy không đẹp mắt nhưng lại vô cùng bền bỉ, vì vậy hầu hết trùng đực đều giữ vài quân thư bên cạnh để thỏa mãn nhu cầu bạo lực của mình.

Mặc dù trùng đực của cậu từ hôm qua tới giờ luôn tỏ ra rất dịu dàng, nhưng dù sao vẫn là trùng đực, có lẽ cũng thích kiểu trò chơi này?

Nora cắn chặt môi, ôm chút hy vọng mong manh, hai tay dâng chiếc roi lên trước mặt An Thụy.

An Thụy bị chiếc roi to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, còn có gai ngược, làm cho hoảng sợ.

Sao đang yên đang lành lại lôi ra dụng cụ tra tấn thế này?

“Cậu mau cất đi, thứ này không phải để đùa đâu.”

An Thụy nhìn Nora cẩn thận cất chiếc roi đi, rồi mới cúi người đỡ cậu dậy, an ủi bằng cách vỗ nhẹ vào vai Nora: “Trừng phạt gì chứ, ngủ ngon.”

Cho đến khi An Thụy đóng cửa phòng lại, Nora như vừa bừng tỉnh, chạm nhẹ vào vai mình. Trên vai cậu, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của trùng đực.

Cậu không rõ cảm xúc của mình là gì, mất mát chắc chắn có, nhưng bên cạnh đó, cũng có một chút nhẹ nhõm.

Nhẹ nhõm vì An Thụy không thực sự cầm lấy chiếc roi đó.

Nora nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên đôi mắt cong cong như trăng khuyết của An Thụy cùng dáng người thon dài.

Suốt 28 năm cuộc đời, Nora chưa từng hối hận vì là trùng cái, trở thành một quân thư bảo vệ đất nước còn là lý tưởng từ nhỏ của cậu.

Nhưng giờ đây, Nora đột nhiên có chút hối tiếc.

Nếu cậu không phải là trùng cái, mà là một á giống cái mềm mại hơn, liệu trùng đực có yêu thích cậu không?

Nora đứng trước cửa phòng An Thụy một lúc, sau đó lùi lại vài bước, quỳ xuống với tư thế chuẩn mực.

Theo “Quy tắc dành cho nô thư trùng cái”, trùng cái không được trùng đực sủng ái phải quỳ gối canh đêm cho trùng đực trong năm ngày để bày tỏ sự tôn kính.

An Thụy nằm trên chiếc giường mềm mại rộng hai mét, hoàn toàn không hay biết bên ngoài có một trùng cái ngốc nghếch đang cẩn thận canh đêm cho anh.

Trước khi ngủ, anh đặt báo thức lúc sáu giờ sáng.

Vì để bảo vệ dạ dày của mình, bữa sáng ngày mai, kiểu gì anh cũng phải tự tay nấu.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi nghe thấy chuông báo thức, An Thụy bật dậy khỏi giường. Anh lướt qua trong đầu tất cả những món ăn mình muốn, cuối cùng dừng lại ở một bát cơm chiên trứng vàng óng.

Anh nhớ rằng tối qua còn thừa khá nhiều cơm, vừa hay có thể dùng để chiên.

An Thụy nhẹ nhàng thay quần áo, vừa mở cửa phòng đã thấy Nora trong bộ quân phục xanh, đứng thẳng tắp ngoài cửa.

“Chào buổi sáng, thưa hùng chủ.”

An Thụy giật mình.

Dù là quân thư, cũng không cần phải dậy sớm thế này chứ? Trùng tộc cũng “chạy đua” quá đáng rồi.

Anh đau khổ đi vào phòng ăn, hy vọng mỏng manh: “Nora này, bữa sáng chắc chưa làm đúng không?”

“Bẩm hùng chủ, bữa sáng đã xong, mời ngài dùng bữa.”

Mặt An Thụy như muốn rơi xuống đất.

Cơm chiên trứng của anh...

May mà bữa sáng của Nora không khủng khϊếp như bữa tối hôm qua, ít nhất thì bánh mì và sữa vẫn bình thường. An Thụy cố gắng ăn một lát bánh mì cắt hình trái tim, sau đó đặt dĩa xuống.

Nora lập tức ngừng ăn, cẩn thận dọn hết bát đĩa, rồi dè dặt hỏi An Thụy.

“Thưa hùng chủ, nô... Nora hôm nay có thể đi làm ở quân bộ không?”

Công việc của trùng cái vốn do trùng đực quyết định. Chỉ cần trùng đực không muốn, trùng cái phải nghỉ việc. Nhưng quân thư bị ép ghép đôi là một ngoại lệ. Để duy trì số lượng quân thư phục vụ, Đế Quốc quy định trùng đực không được tước đi quyền làm việc của quân thư.

Đây cũng là một trong số ít điều luật bảo vệ quân thư của Đế Quốc.

Tuy nhiên, sự bảo vệ này khiến trùng đực cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, nên thường gây khó dễ trước khi quân thư đi làm.

Nora vẫn nhớ, anh trai của mình, dù đã là Thượng tướng của Quân Đoàn 1 Đế Quốc, mỗi lần đến quân bộ đều không tránh khỏi bị đánh đòn.

Mặc dù trùng đực của cậu từ hôm qua tới nay luôn dịu dàng, nhưng trùng đực luôn thay đổi thất thường.

“Sớm vậy à, vậy cậu đi đi.”

Đôi mắt xanh dương ánh lên vẻ không dám tin.

Trùng đực thật sự cho phép cậu đi quân bộ sao?

Cậu thử bước về phía cửa, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên bị An Thụy gọi lại.

“Đợi đã.”

Trái tim Nora lập tức trĩu nặng.

Cậu biết ngay mà, trùng đực sẽ không dễ dàng để cậu đi.

Nora như chấp nhận số phận, quay lại, cúi người quỳ trước mặt An Thụy: “Xin ngài dạy bảo.”