Thích Ngươi

Chương 15

Nghe được lời nói chanh chua của nàng, trong lòng Mạc Thần dâng lên lửa giận: “Phải, ta nguyện ý cùng nàng đi, ngươi vừa lòng chưa?”

Thược Dược nắm chặt hai tay, cả giận nói: “Vậy ngươi cùng nàng đi đi, ta không hiếm lạ!”

Thược Dược vừa dứt lời, xoay người muốn đi, lại nghe được thanh âm tức giận của Mạc Thần ở phía sau.

“Ngươi cùng Lâm Tử Phong không phải cũng là cả ngày mắt đi mày lại hay sao, hiện tại ngươi có tư cách gì để nói những lời này?”

Thược Dược “phanh” đóng sập cửa, chạy ra ngoài.

Mạc Thần đột nhiên hất tung đồ trên bàn xuống đất.

Thược Dược thất hồn lạc phách đi trên đường phố, Lâm Tử Phong nhìn thấy nàng, giống như thường ngày chạy đến bên cạnh nàng để dọa nàng.

Lại nhìn thấy, đôi mắt Thược Dược hồng hồng, nước mắt bùm bùm mà rơi xuống.

Lâm Tử Phong ngẩn người, vội lấy khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt, y hỏi: “Cùng Mạc Thần cãi nhau?”

Thược Dược khụt khịt, lại không nói lời nào.

Mạc Thần gả cho nàng tới nay, vẫn luôn không vui, hắn hiện tại rốt cuộc có thể thoát khỏi nàng rồi?

Thời gian qua hai năm, nữ hoàng đại khái đã sớm không còn giận hắn nữa, nếu Mạc Thần cùng Kỳ Nguyệt tư bôn*, nữ hoàng đại khái cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt đi?

(* tư bôn: nữ bỏ trốn theo trai, ở trong truyện này có ý Mạc Thần bỏ trốn theo Kỳ Nguyệt.)

Lâm Tử Phong thấy Thược Dược vẫn luôn rơi lệ, thần sắc y liền trở nên phức tạp.

Y vươn tay lau đi nước mắt của nàng, mở miệng nói: “Đi, ta mang ngươi đi uống rượu.”

***

Trong đình, Thược Dược ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, vành mắt hồng hồng.

Mạc Thần trốn ở chỗ tối, cho dù đối với Thược Dược có oán hận, thì lúc này cũng đã biến mất gần như không sai biệt lắm.

Hắn nhấc chân, muốn đi ra ngoài nói với Thược Dược về chuyện của Kỳ Nguyệt, lại thấy được Lâm Tử Phong, Mạc Thần bất giác nắm chặt tay.

Lâm Tử Phong ôm hai vò rượu đi về phía Thược Dược, đem một vò rượu trong đó đưa cho Thược Dược, nói: “Uống!”

Thược Dược giải thích nói: “Mạc Thần không cho ta uống rượu.”

Lâm Tử Phong trừng nàng: “Hắn đã chọc ngươi khóc luôn rồi, mà ngươi còn nghĩ đến hắn.”

Thược Dược đẩy vò rượu ra, nhìn sắc trời đang ngày càng tối, mở miệng nói: “Ta phải về nhà trước khi mặt trời lặn, ta đi trước đây.”

Lâm Tử Phong hận không thể nắm lỗ tai nàng mắng, cuối cùng vẫn là không đành lòng mắng ra khỏi miệng: “Thôi, muốn đi thì đi đi, ta thật sự lo lắng vô ích rồi.”