Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Mạc Thần không vui mà quay đầu, lại thấy người ngày thường hi hi ha ha, tinh lực gấp trăm lần người thường hiện giờ sắc mặt lại tái nhợt, vành mắt ẩn ẩn có chút đỏ lên. Mạc Thần bất giác ngẩn ra.
“Thược Dược, Thược Dược……” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến kêu to của mập mạp, chỉ chốc lát sau, mập mạp thở hồng hộc chạy vào, vừa thấy Thược Dược liền hận sắt không thành thép nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Dù muốn gấp gáp trở về để nhìn thấy phu quân, ngươi cũng nên bận tâm đến miệng vết thương của mình một chút, ngươi không sợ chân của mình sẽ bị phế sao?”
Nàng bị thương? Mạc Thần lúc này mới nghiêm túc mà đánh giá Thược Dược, khi ánh mắt chạm đến làn váy dính đầy máu tươi của Thược Dược, sắc mặt liền biến đổi.
“Ta không có việc gì……” Thược Dược suy yếu nói, nhưng lời nói còn chưa nói xong, trước mắt đã tối sầm, ngã xuống, trước khi ý thức mơ hồ, nàng dường như nghe thấy thanh âm kinh hô của mập mạp.
Đợi Thược Dược tỉnh lại, đã là ngày thứ hai, Thược Dược là bị đau nhức trên chân làm cho tỉnh.
Vừa tỉnh lại, liền thấy lão cha đang ngồi ở bên mép giường, đầy mặt lộ vẻ lo lắng, ông vừa thấy Thược Dược mở mắt ra, liền mở miệng bùm bùm mắng Thược Dược một trận, rống đến mức lỗ tai Thược Dược vang lên ầm ầm.
Đến khi Mạc Thần bưng chậu nước vào, lão cha hung tợn nói với Thược Dược những việc cần chú ý, rồi mới đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Thần cùng Thược Dược, không khí tự nhiên có chút trầm trọng. Sắc mặt của Mạc Thần rất khó coi.
Cùng Mạc Thần ở chung hai năm, Thược Dược đương nhiên biết hắn đang tức giận, lại không biết hắn giận cái gì, sẽ không phải là tức giận việc ngày hôm qua nàng đánh đổ dược của hắn chứ!
Mạc Thần buông chậu nước, đi đến phía trước cửa sổ, tay hướng về phía mắt cá chân Thược Dược, tựa hồ muốn giúp nàng đổi dược. Thược Dược phản xạ có điều kiện mà rút chân, lại đau đến hít hà một hơi.
“Đừng nhúc nhích.” Mạc Thần lạnh lùng mà ném xuống một câu, rồi cởi bỏ dây cột trên chân Thược Dược, cẩn thận giúp Thược Dược đổi dược.
Thược Dược giật mình nhìn Mạc Thần đang nghiêm túc trước mắt, như là cảm giác được ánh mắt của Thược Dược, Mạc Thần ngẩng đầu, hung hăng mà trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái, con ngươi trong suốt ngập nước tựa như sóng mắt lưu chuyển, nói là vô tình lại hữu tình.
“Ngươi là ngốc tử sao? Bị thương nghiêm trọng như vậy, còn chạy về nhà.” Mạc Thần nói như vậy, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Ta đã đáp ứng ngươi, trước khi mặt trời lặn nhất định sẽ về nhà.”
Mạc Thần dừng tay một chút, nâng mắt lên nhìn về phía Thược Dược, hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: “Đặc thù tình huống muốn đặc thù xử lý, đừng đem lời ta nói coi như thánh chỉ.”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn đi vài phần.
Sau khi giúp Thược Dược đổi dược xong, Mạc Thần bưng chậu nước đi ra ngoài. Thược Dược nhìn bị cánh cửa đã đóng lại, lại nhìn thoáng qua băng vải mà Mạc Thần giúp nàng cột lên.
Nếu về sau Mạc Thần đều như ngày hôm nay quan tâm nàng, muốn cái chân này của nàng cả đời không tốt lên cũng được.