Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
“Phu quân……” Thược Dược thử gọi Mạc Thần một tiếng.
Không có đáp lại.
Thược Dược bò dậy, sờ soạng vòng qua bình phong đi đến trước giường Mạc Thần.
Cúi người nhìn xuống, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi. Thược Dược nhìn thân ảnh mơ hồ trên giường, cúi đầu, nhẹ nhàng ở giữa trán Mạc Thần hạ xuống một nụ hôn. Chỉ trong nháy mắt, Thược Dược đứng thẳng dậy, xoay người, mò mẫm đường cũ trở về.
Những việc này, Thược Dược không thường làm, vừa khẩn trương lại chột dạ, hơn nữa ở trong trí nhớ địa phương trống trải bỗng nhiều ra một cái vật thể không rõ, vì thế “phanh” một tiếng, Thược Dược té ngã.
Trong bóng đêm, Thược Dược nhăn mặt, lại không rảnh bận tâm đến đau đớn trên người, hoảng loạn mà quay đầu nhìn về phía người nằm ở trên giường, không có động tĩnh.
Thược Dược thở phào một hơi, tay chân nhẹ nhàng mà trở lại chỗ ngủ của chính mình, rồi nằm xuống ngủ.
Mà ở bên kia bình phong, Mạc Thần hơi hơi nhíu mày, lại không có động tĩnh.
“Thược Dược, mau mở cửa.”
Sáng sớm, Thược Dược đang thu xếp cơm sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của lão cha. Lão cha đã trở lại, còn mang về một ít đặc sản. Thược Dược vội hỗ trợ đem đống đặc sản kia dọn vào phòng bếp.
“Mạc Thần đâu?” Lão cha phủi phủi bụi trên y phục, hỏi.
Thược Dược vừa muốn đáp lời, Mạc Thần đã từ ngoài cửa đi đến. Nguyên bản lãnh đạm tuấn nhan khi nhìn thấy lão cha, liền hơi hiện nhu hòa: “Cha, ngài đã trở lại?”
Thược Dược có chút ghen ghét mà liếc mắt nhìn lão cha một cái, Mạc Thần đối với lão cha lễ phép như thế, lại nhìn chính mình một chút, thật khiến người ta cảm thấy không thể cân bằng.
“Cha, phu quân, ta đi ra ngoài một chút.”
Sửa sang lại y phục, Thược Dược lấy túi tiền ra cửa, trước khi đi, còn không quên cùng bọn họ nói một tiếng.
Trên đường rộn ràng nhốn nháo, thanh âm rao hàng không dứt bên tai. Thược Dược băng qua góc đường, đi vào một phường vải.
“Thược Dược, ngươi đã đến rồi?” Một nam tử diện mạo nhu mỹ vừa thấy Thược Dược, liền vội mỉm cười tiến đến.
“Tử Phong, ta tới lấy vải.” Thược Dược có chút xấu hổ mà tránh đi sự tiếp xúc của Lâm Tử Phong, miễn cưỡng cười.
Lâm Tử Phong cũng coi như là thanh mai trúc mã với Thược Dược, lớn lên khá xinh đẹp, chẳng qua phong cách hành sự thường ngày của y quá mức quỷ dị, thường thường thích đùa giỡn nữ nhân, thế cho nên đã qua mười tám cũng không có một nữ tử dám đến cửa cầu hôn. Cha mẹ y bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi bỏ nhà đi ra ngoài, phát ngôn bừa bãi nếu Lâm Tử Phong một ngày không gả chồng, bọn họ một ngày không trở lại. Mà Lâm Tử Phong vẫn như cũ làm theo ý mình, sống rất tự tại.
“Thược Dược, chỉ là lại đây lấy vải mà thôi? Không suy xét cùng ta trộm, tình?” Lâm Tử Phong chớp chớp con mắt đào hoa nói.
Mặt Thược Dược lập tức đỏ bừng, tức thì cách xa Lâm Tử Phong ba bước, tay run run chỉ vào Lâm Tử Phong: “Đừng làm loạn nữa, mau đem vải của ta lấy ra, ta còn phải vội về mở cửa hiệu thuốc.”
“Hứ, khó hiểu phong tình.” Lâm Tử Phong mắt trợn trắng, đi lấy vải cho Thược Dược.