Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Mặt trời lặn về phía tây, một nữ tử mặc váy áo màu xanh lơ mệt mỏi cõng giỏ tre thảo dược đi về hướng dưới chân núi, mà trong giỏ tre của nàng, có một con mèo trắng đang cuộn tròn thân mình, nằm ở trên đống thảo dược ngủ say sưa.
“A Hoa, lần này hái được nhiều thảo dược như vậy, ngươi nói Mạc Thần có vui vẻ hay không?” Tuy trên mặt nữ tử tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng lại cười vô cùng ngọt ngào.
Tưởng tượng đến cảnh khi về đến nhà sẽ được gặp thân ảnh thon dài màu xanh lơ kia, Thược Dược chỉ cảm thấy trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Sau lưng truyền đến một trận thanh âm lười nhác “miêu ô”, Thược Dược phảng phất như nghe được thanh âm thanh lãnh êm tai của Mạc Thần.
Vội vàng về đến nhà, Thược Dược buông giỏ tre, liền vo gạo rửa rau, bận rộn một canh giờ, đồ ăn làm được cũng coi như đầy đủ.
“Cha, người đã trở lại?” Thược Dược nhìn thoáng qua liền thấy lão nhân một thân nâu y từ ngoài cửa tiến vào, tay vẫn lưu loát mà bố trí chén đũa.
Lão cha đi đến trước mặt Thược Dược, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cùng Mạc Thần tiến triển như thế nào?”
“Rất tốt.”
“Được lắm, cũng không uổng công ta mỗi ngày ra cửa chế tạo cơ hội cho vợ chồng son các ngươi.” Lão cha vô cùng vừa lòng mà vỗ vỗ vai Thược Dược: “Lại nỗ lực hơn, đem trái tim của con rể tốt này nhốt lại, nhanh sinh cho ta một đại tôn tử bụ bẫm.”
Cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra, nguyên bản chụm đầu nói nhỏ hai cha con lập tức đứng xa ra, một người nhìn trời, một kẻ xem đất.
“Cha, ngài đã trở lại?” Một thân ảnh thon dài đi vào thính đường, người tới mi thanh mục tú, băng cơ ngọc cốt, đúng là Mạc Thần.
“Phu quân, hôm nay ta làm rất nhiều món ngươi thích ăn.” Thược Dược cười đến mắt cong cong nói.
Mạc Thần nhíu nhíu mày, không dấu vết mà tránh đi bàn tay của Thược Dược.
Thược Dược ngẩn người, chỉ đành phải thu hồi tay.
Trăng non mới lên, hơi lạnh gió đêm thổi tới trên người, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sau khi Thược Dược tắm gội xong, thì đi lên lầu hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, rồi đi vào phòng.
Bên kia bình phong, ngọn đèn dầu vẫn sáng lên, Mạc Thần còn chưa ngủ. Nhưng mà, Thược Dược không thể đi vòng qua bình phong cùng hắn nói chuyện, bởi vì hắn không muốn.
Nhớ rõ vào đêm động phòng hoa chúc, Mạc Thần cầm chủy thủ gác ở trên chiếc cổ thon dài của hắn, lạnh giọng uy hϊếp, nếu mà Thược Dược dám chạm vào một sợi lông của hắn, hắn liền tự vẫn chết.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Thược Dược liền buồn bực không thôi.
Từ lúc thành thân tới nay, bọn họ đều là phân giường mà ngủ.
Thược Dược đi vào phòng trong, bế lên đệm chăn của chính mình, trải ở trên mặt đất, sửa sang lại một chút, liền nằm xuống, nghiêng mình nhìn về phía thân ảnh phía sau tấm bình phong.
Nàng thỏa mãn mà cong cong khóe môi, kỳ thật, có thể ngủ ở trong cùng một cái phòng, cũng rất không tồi.
🌟🌟🌟
Hi chào các bạn, mình là Phượng Chiếu Ngọc. Hôm nay mình muốn đem đến cho các bạn một bộ truyện ngôn tình cổ đại đoản văn nữ tôn này, bộ truyện có số chương và số chữ rất ít, đây là bộ truyện đầu tiên mình tự edit, nên mong được các bạn góp ý và ủng hộ ạ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ☺️