Kỹ thuật dùng dao tốt có thể cắt lát nhìn rõ đường vân, lát cá hoàn chỉnh, lại thêm con cá này tươi nên lúc nhấc lên có thể thấy chất thịt căng đầy, co dãn.
"Oa, chị Thanh Thanh cắt cá đẹp quá..." Hắc Oa giật mình, thì ra còn có thể cắt cá thành cánh hoa sao.
"Cái này có là gì, chị có thể cắt ra nhiều hình dạng nữa đấy." Đường Thanh Thanh lơ đễnh, tiếp tục cắt cá.
Đến khi xử lý xong một con, Hắc Oa vẫn đứng đó, Đường Thanh Thanh mới hỏi han.
"Em đến đây làm gì? Sao cứ ngẩn người thế?"
Cô cảm thấy khó hiểu, dù sao Hắc Oa mới đi từ nhà cô về, sao mới có một lát đã quay lại, như thế không giống cậu chút nào.
"Bà bảo em đến hỏi chị, mai trên trấn có phiên chợ, chị có muốn đi không?"
"Đương nhiên muốn đi rồi." Đường Thanh Thanh vội nói, không hề do dự.
"Vậy được, sáng mai bảy giờ đi, chị đừng dậy trễ nhé!" Hắc Oa nói xong thì xoay chân chạy về nhà.
Buổi chiều, khi Đường Thanh Thanh đi nhận cá lại hỏi chị Hai Tần chuyện trên trấn.
Sân sau nhà họ Đường rất rộng, bình thường không có ai trông coi, ngoại trừ rau quả thường gặp, Đường Thanh Thanh muốn đi xem có thứ gì cô chưa từng thấy không, đến lúc đó sẽ trồng ở linh thổ.
Chị Hai Tần biết cô muốn hạt giống mới nên đề nghị sẽ đi chợ cùng cô, đến lúc đó sẽ đến cửa hàng hạt giống trên trấn nhìn một phen. Nơi đó thường có hạt giống mới, nếu may mắn có thể tìm được thứ mình cần.
Buổi sáng hôm sau Đường Thanh Thanh dậy rất sớm, đầu tiên cô ăn bánh bột ngô hôm qua mình làm, lại đi nhà kho cho hai con thỏ ăn, sau đó cõng gùi ra ngoài.
Đúng lúc gặp bà Tần và chị Hai Tần ở chỗ rẽ muốn đi gọi cô.
"Bà Tần, chị Hai." Đường Thanh Thanh cười ngọt ngào chào hỏi.
"Thanh Thanh, cháu đến rồi, vậy chúng ta đi thôi, hôm nay có thể đi nhờ xe bò trong thôn đấy." Bà Tần vội nói.
Phiên chợ trên trấn mỗi tháng mở một lần, mấy người trong thôn xung quanh có thể trao đổi vật phẩm cho nhau. Giống lần này, thôn Giang Hạ chở nhiều sọt đi, sắp vào mùa vụ trồng trọt, cần có sọt để chứa hạt giống.
Mà bô lão tộc họ Đường trong thôn Giang Hạ bọn họ có tay nghề làm sọt nổi tiếng mười tám thôn.
Hôm nay nay bọn họ đi vào trấn là ngồi lên xe bò chở sọt.
Người chở hàng là cháu nhỏ của bô lão tộc họ Đường, năm nay mới mười tám, lớn hơn Đường Thanh Thanh ba tuổi, nhưng theo bối phận thì Đường Thanh Thanh phải gọi người này là chú...
Hôm qua đã bàn bạc, bốn năm người ngồi trên xe bò hoặc là lớn tuổi hoặc là ốm yếu, người trung niên như chị Hai Tần chỉ có thể đi theo sau xe bò.
May mà trưởng thôn tiền nhiệm là người biết tính toán, cố ý dẫn người trong thôn đến bờ sông chở hòn đá nhỏ để trải đường, Đường Thanh Thanh ngồi trên xe bò không cảm thấy quá xóc nảy.
Hôm nay cô cố ý giấu hai viên linh khí trong người, nếu lúc sau phải đi theo xe bò cũng không thành vấn đề.
"Bé Thanh, cháu đi lên trấn muốn đổi gì thế?" Người trong gia tộc họ Đường hơi lo lắng, trước đó bà chưa từng thấy cô bé này đi chợ, không biết sức khỏe có chịu được không.
"Cháu cũng không biết, nhiều năm chưa lên thị trấn, chờ một lát xem có gì sẽ tính toán sau."
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế, người lớn trên xe bắt đầu đập đùi.
"Cháu đúng là không biết tính toán trước, phiên chợ trên thị trấn chỉ bày đến trưa thôi, nếu cháu không nghĩ sớm thì một lát sẽ không đổi được gì đâu."
"Đúng đó, đúng đó, bà nói cho bé Thanh nghe, hôm nay người bên núi Lang Đầu cũng tới, vải thủ công bọn họ dệt rất đẹp, nếu cháu muốn làm quần áo thì không thể bỏ qua được."
"Đúng đúng đúng, còn mật ong ở thôn Tịnh Thủy cũng rất tốt, đổi một ít về ngâm nước uống cũng được."
Mọi người thi nhau nghĩ cho Đường Thanh Thanh, nói với cô thứ gì đáng mua.
Trong phút chốc, bầu không khí trên xe vô cùng náo nhiệt.
Ngày hôm nay Đường Thanh Thanh chỉ muốn mua hạt giống, không nghĩ đến thứ khác.
Nguyên nhân chủ yếu là trong nhà không có tiền.
Tiền trợ cấp của ba Đường, mẹ Đường sợ Đường Thanh Thanh không giữ được nên quyết định lấy xây căn nhà lớn.
Ban đầu, mỗi tháng chồng sắp cưới của cô sẽ gửi cho cô năm đồng, nhưng hơn nữa năm trước đã không còn, càng không nói đến chuyện Đường Thanh Thanh nhận được di thư của anh ta.
Cô tìm khắp trong nhà chỉ tìm được ba mươi hai đồng bảy hào, nhìn không ít, nhưng bây giờ cô chưa đi làm việc, không có công điểm, chờ đến cuối năm phải dùng tiền đi đại đội mua lương thực.