Nàng biết chỉ trong một đêm Lục Yến Đình đã tra rõ mọi chuyện về mình, không thiếu một điều gì. Bởi vậy, nàng hoàn toàn không có lý do gì để che giấu thêm nữa.
“Ngươi có biết, làm ngoại thất và làm nô bộc không giống nhau chút nào.”
Vừa dứt lời, Thẩm Lệnh Nghi lập tức quỳ xuống, giọng nói mang theo sự kính cẩn:
“Thưa đại nhân… Lệnh Nghi biết.”
Đáp lại nàng là một nụ cười thoáng qua, trong trẻo và bình thản.
“Ngươi không biết cũng không được.” Lục Yến Đình nói tiếp sau nụ cười ấy: “Chuyện ngươi cầu xin không phải là điều khó, nhưng liệu ngươi có đạt được hay không còn phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi. Tối nay, Đoan Vương mở yến tiệc, ngươi theo ta đến đó một chuyến.”
Nghe vậy, Thẩm Lệnh Nghi khẽ ngẩng đầu nhìn Lục Yến Đình, đôi bàn tay đang thu lại trong tay áo của nàng siết chặt thành nắm đấm.
Nàng biết rất rõ, đây chính là một phép thử mà Lục Yến Đình dành cho nàng. Nhưng ngay lúc này, nàng chỉ muốn mở miệng hỏi người đàn ông trước mặt rằng tám năm trước hắn đã dựa vào bằng chứng gì để định tội cha nàng, khiến cả gia tộc Thẩm thị bị lưu đày và làm nô ɭệ?
“Không muốn đi sao?” Lục Yến Đình nhìn nàng từ trên cao, giọng nói thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Nữ tử nhỏ bé đang quỳ gối dưới đất, khoác bộ váy màu xanh nhạt đơn giản, trút bỏ lớp trang điểm phấn son, lộ ra một gương mặt thanh tú, rạng rỡ nhưng không quá sắc sảo. Dung mạo ấy vừa vặn đẹp, không nhạt nhòa cũng không quá rực rỡ, tất cả hòa quyện một cách hoàn hảo.
Dáng người nàng, dù giấu bên dưới lớp váy vải thô, vẫn hiện rõ sự cân đối với những đường cong vừa phải. Đặc biệt là vòng eo nhỏ nhắn, thon thả, khiến người ta phải ngạc nhiên. Hắn chỉ mới vòng tay qua một lần nhưng cũng đủ cảm nhận được nét mềm mại quyến rũ của nó.
“Lệnh Nghi không dám!”
Trước câu hỏi nghiêm nghị của Lục Yến Đình, Thẩm Lệnh Nghi cắn răng nuốt trọn mọi nỗi ấm ức trong lòng, sau đó cúi đầu cung kính, lặng lẽ tiễn hắn rời khỏi sân viện.
Cơn gió đầu xuân mang theo chút se lạnh cuối đông lùa qua, làm không gian thêm phần u ám. Khi Lục Yến Đình vừa bước ra khỏi Phong Hà Cư, một bóng dáng xám vụt tới bên cạnh hắn, trên vai hắn lập tức được choàng một chiếc áo choàng màu tím đính lông cáo xám nặng nề.
Lục Yến Đình liếc mắt nhìn người vừa xuất hiện, nhíu mày một cách nhẹ nhàng, không nói gì nhưng ánh mắt đã đủ để mang ý nghĩa dò hỏi.
Người hầu khẽ le lưỡi, hắng giọng rồi đáp:
“Gia, quả thật ngài liệu sự như thần. Trong cung vừa truyền tin đến, mời ngài lập tức đến Dưỡng Tâm Điện.”
Đôi mắt sắc như phượng của Lục Yến Đình khẽ nheo lại. Hắn dừng tay đang cầm lấy cổ áo choàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ trầm tư:
“Bây giờ mới đưa tin đến sao?”
Người hầu gật đầu, nói thêm:
“Xe ngựa của cung đã chờ sẵn bên ngoài.”
Khóe môi Lục Yến Đình cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn kéo chặt chiếc áo choàng nặng nề, bước đi mà không nói thêm điều gì.
Thế nhưng, đi chưa được bao xa, hắn chợt nhận ra người hầu đi cùng mình vẫn đứng yên tại chỗ, mắt lấm lét nhìn vào trong Phong Hà Cư.
“Tê Sơn.” Lục Yến Đình hô một tiếng.
Nghe tên mình được gọi, người hầu trẻ giật mình, vội vàng hoàn hồn rồi chạy đến bên cạnh hắn.
“Gia, ngài… thực sự định nhận một ngoại thất sao?” Tê Sơn trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lúc này trên khuôn mặt còn non nớt của cậu lộ rõ vẻ thắc mắc:
“Nô tài nghe nói mấy ngày trước Hoàng thượng vẫn có ý muốn ban hôn ngài với quận chúa Vạn Ninh. Chính thất còn chưa cưới mà giờ đã thu nhận ngoại thất, vậy… chẳng phải quá mất thể diện sao?”
Tê Sơn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lục Yến Đình khẽ gõ một cú vào đầu.
“Lắm lời, nhàn rỗi quá sao?”
Tê Sơn ôm đầu, mặt mày càng thêm khó hiểu. Cậu không nhịn được, lại quay đầu liếc nhìn về phía Phong Hà Cư, rồi bĩu môi lầm bầm:
“Chẳng lẽ là vì… trông giống?”
“Tê Sơn!”
Lần này, giọng nói của Lục Yến Đình rõ ràng mang theo sự nghiêm khắc, âm thanh trầm trầm giống như tiếng trống dội vang, khiến Tê Sơn lập tức im bặt, không dám nói thêm nửa lời.