Bước vào cuối thu, Thịnh Kinh đã hoàn toàn thoát khỏi cái nóng của mùa hạ, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, lạnh đến mức khiến người ta trở tay không kịp. Gió thu thổi qua cuốn những chiếc lá vàng khô rơi lả tả khắp mặt đất mang theo chút tiêu điều u tịch.
Trong một căn phòng nhỏ chật hẹp, bốn bề lộng gió ở hậu viện phủ họ Lục - Tô Nguyên Nguyên đang nằm bất lực trên chiếc giường bốc mùi ẩm mốc. Nàng ôm chặt lấy ngực, từng cơn ho dữ dội vang lên làm cơ thể nhỏ bé thêm phần run rẩy.
“Khụ, khụ, khụ...”
Làn gió lạnh lùa vào từ khung cửa sổ vỡ nát khiến Tô Nguyên Nguyên co rúm người lại. Tiếng ho của nàng càng thêm trầm trọng.
Hồng Lệ nắm lấy tay nàng, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, nô tỳ xin lỗi. Nô tỳ chưa kịp ra khỏi viện thì đã bị người của Tần thị đánh quay trở lại.”
Người mà nàng nhắc tới chính là Tần thị, phu nhân chính thất được cưới hỏi đàng hoàng của đại học sĩ Lục Xuyên cũng là chủ mẫu của phủ họ Lục.
Chủ mẫu hà khắc với thϊếp thất là chuyện thường thấy nơi hậu viện, bởi lẽ thân phận thϊếp vốn thấp kém.
Nhưng nàng... nàng từng là nhị tiểu thư đích thân dòng dõi của Phủ Bình Dương Hầu!
Kể từ ngày bị đưa vào hậu viện phủ họ Lục, toàn bộ trang sức vàng bạc mà nàng mang theo đã bị Tần thị lấy đi với lý do rằng một thϊếp thất không xứng đáng dùng đồ quý giá như vậy.
Sau đó, nàng và tỳ nữ bị xếp vào căn phòng nhỏ rách nát này, nơi gió lùa bốn phía.
Từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa, Tô Nguyên Nguyên nào chịu nổi khổ cực thế này. Chỉ mới ở chưa đầy nửa ngày, nàng đã nhiễm phong hàn.
Không một xu dính túi, đến cả thuốc cảm đơn giản nhất nàng cũng không có cách nào mua được.
Giờ đây, ngay cả khi Hồng Lệ muốn ra ngoài tìm cách xin thuốc, nàng ấy cũng bị đánh quay trở lại!
Tinh thần bất khuất trong lòng Tô Nguyên Nguyên bất chợt bùng lên, nàng cố gắng chống người dậy, nghiến răng nói: “Ta tự mình đi! Ta không tin Tần thị dám thật sự ngăn cản ta!”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.Tần thị dẫn theo một đám người xông vào. Trước khi Tô Nguyên Nguyên kịp phản ứng, bà ta đã túm lấy tóc nàng, vung tay tát mạnh hai cái vào mặt nàng.
“Thân là chủ mẫu, ta còn điều gì không dám? Hôm nay, cho dù ta đánh chết con tiện tỳ vô liêm sỉ này ở đây thì cũng chẳng ai dám nói gì!”
Tô Nguyên Nguyên vốn đã yếu ớt, hai cái tát liên tiếp khiến nàng suýt ngất đi. Bên tai ù ù như có tiếng ong vỡ tổ, nàng không nhịn được mà nôn khan sang một bên.
Tần thị thấy thế, ánh mắt càng thêm ác độc, bà ta siết chặt ngón tay, giọng nói chua ngoa đầy cay nghiệt vang lên:
“Mày còn dám tỏ ra khó chịu? Có cần ta nhắc lại những chuyện đáng xấu hổ mà mày đã làm không?”
“Cả Thịnh Kinh này ai chẳng biết, nhị tiểu thư của Phủ Bình Dương Hầu dám dùng mê hương quyến rũ thế bá Lục Xuyên, người hơn tuổi cha mình, trong yến hội mừng thọ. Khi đó, mày không thấy ghê tởm hay thấp hèn sao? Đã vậy còn dám vu oan cho đích tỷ của mình. Nếu là ta, khi bị lật tẩy bộ mặt thật, ta đã đập đầu mà chết vì nhục nhã rồi!”
“Vậy mà mày lại tình nguyện vào phủ họ Lục, làm thϊếp thất thứ bảy của Lục Xuyên. Đã thế, thân là chủ mẫu, ta tất nhiên phải ‘dạy dỗ’ mày thật tốt!”
Nói rồi,Tần thị tháo chiếc trâm ngọc trên đầu, ném thẳng lên mái tóc rối bù của Tô Nguyên Nguyên, giọng nói lạnh lùng tiếp tục:
“Thất di nương dám trộm trâm của ta, theo luật Đại Sở, phạm tội trộm cắp, phạt đánh hai mươi gậy.”
Tần thị hất nàng ngã sang một bên. Ngay sau đó, một bàn tay thô bạo đè nàng xuống đất, lực mạnh đến mức khiến xương cốt nàng đau buốt.
Tô Nguyên Nguyên đã yếu vì bệnh, giờ thêm hai mươi gậy này, chỉ e tính mạng cũng không giữ nổi!
Hồng Lệ đứng bên cạnh, tức giận hét lớn: “Tần thị! Tiểu thư của ta là nhị tiểu thư của Phủ Bình Dương Hầu, bà dám đối xử với nàng như vậy, Phủ Bình Dương Hầu nhất định sẽ không tha cho bà!”
Tần thị cười lạnh, như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Khắp Thịnh Kinh này ai mà không biết, nhị tiểu thư Tô Nguyên Nguyên của Phủ Bình Dương Hầu nổi tiếng là ác nữ. Ngay cả phụ thân và huynh trưởng tỷ muội cũng ghét bỏ nàng đến cực điểm. Ngươi nghĩ họ sẽ giúp nàng sao? Đến chính ngươi còn không tin nổi lời này, đúng không?”
Tần thị lạnh lùng hừ một tiếng: “Động thủ!”
Cây gậy to bằng cánh tay người đàn ông trưởng thành không chút khoan nhượng quật xuống người Tô Nguyên Nguyên khiến bộ y phục màu nhạt lập tức thấm đẫm máu.
Tần thị xuống tay rât tàn nhẫn, sau ba gậy nàng đã đau đớn đến mức ý thức mơ hồ, đôi mắt không còn nhìn rõ.
Tô Nguyên Nguyên nghĩ rằng hôm nay tính mạng nhỏ bé của mình sẽ chấm dứt tại đây. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người vội vã xông vào:
“Phu nhân! Không hay rồi! Thế tử Phủ Bình Dương Hầu mang theo binh lính tinh nhuệ phá cửa lớn của phủ ta còn làm bị thương gia đinh canh giữ!”
Tần thị biến sắc, vội hỏi: “Ngươi chắc chắn không nhìn lầm? Thật sự là thế tử Phủ Bình Dương Hầu?”
“Ngàn vạn lần không sai!”
Lực đè ép trên người Tô Nguyên Nguyên ngay lập tức biến mất. Hồng Lệ nhanh chóng chạy tới đỡ lấy thân hình suy yếu sắp tàn của nàng, kích động nói:
“Tiểu thư, tiểu thư nghe thấy không? Thế tử đã đến! Ngài nhất định là tới cứu tiểu thư!”
Cơn đau trên người Tô Nguyên Nguyên vẫn như dao cắt, nhưng vì vui sướиɠ và kích động, nàng ho khan dữ dội.
Là đại ca! Đại ca không từ bỏ nàng, tới cứu nàng thoát khỏi bể khổ sao?
Như đáp lại tâm tư nàng, chỉ nghe phía trước vang lên tiếng bước chân đều đặn, mạnh mẽ. Thế tử Phủ Bình Dương Hầu, Tô Trạch Khiêm, dẫn theo đội ngũ Ngự Lâm Quân mặc áo giáp bạc tiến vào.
Đôi mắt Tô Nguyên Nguyên nóng lên, những giọt lệ nóng hổi tràn ra, nàng bất chấp đau đớn, dưới sự dìu đỡ của Hồng Lệ, cố sức bò dậy, lao về phía đại ca.
“Đại ca, huynh tới đưa Nguyên Nhi về nhà, đúng không?”
Nhưng chưa kịp tới gần, một tên Ngự Lâm Quân bên cạnh Tô Trạch Khiêm đã rút trường đao, lạnh giọng quát:
“Đứng lại! Bước thêm một bước, chém không tha!”
Tô Nguyên Nguyên bị buộc phải dừng bước, vô lực ngã xuống đất, bộ dạng thê lương đến cùng cực.
Trước mắt nàng, Tô Trạch Khiêm không thèm liếc nàng lấy một cái, khuôn mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào của lòng thương xót. Hắn rút từ trong ngực ra một cuộn vải vàng sáng, giọng nói lạnh như băng:
“Lục phủ nghe chỉ.”
Dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm toàn bộ phủ họ Lục. Tần thị thoáng nhận ra điều gì, lập tức dẫn toàn bộ người trong hậu viện quỳ xuống, cơ thể không ngừng run rẩy.
“… Sau khi Hình Bộ cùng Đại Lý Tự điều tra kỹ càng, đại học sĩ Long Đồ Các - Lục Xuyên bị phát hiện kết bè kết phái, trong các kỳ thi mùa thu các năm Cảnh Đức thứ ba, thứ mười và thứ mười ba tiết lộ đề thi, nhận hối lộ. Chứng cứ rành rành phán xử tru diệt tại chỗ, tịch thu toàn bộ gia sản để sung công.”
“Người nhà bất kể già trẻ nam nữ đều bị phạt làm nô suốt đời, chịu hình xăm mặt, ngay lập tức lưu đày tới quận Hưng Châu, đến chết cũng không được trở lại kinh thành, khâm thử!”
Tô Nguyên Nguyên chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, nàng hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
Lục Xuyên bị xử tử vì tội tiết lộ đề thi, kết bè phái, mưu lợi bất chính?
Cả gia tộc bị phạt làm nô, lưu đày Bắc Cảnh quận Hưng Châu!
Sao có thể như vậy?!
Sau khi Tô Trạch Khiêm đọc xong thánh chỉ, đội Ngự Lâm Quân liền tiến tới còng tất cả người trong hậu viện phủ họ Lục. Một tên Ngự Lâm Quân bước về phía Tô Nguyên Nguyên, Hồng Lệ không chút do dự chắn trước mặt nàng, vừa khóc vừa cầu xin Tô Trạch Khiêm:
“Thế tử! Nhị tiểu thư bị nhiễm phong hàn, vừa rồi còn bị Tần thị âm thầm dùng gậy xử phạt. Thân thể nàng hoàn toàn không chịu nổi hình phạt lưu đày! Mong ngài rộng lòng tha thứ cho nàng!”
Tô Nguyên Nguyên cũng cố gắng bò tới muốn níu lấy gấu áo Tô Trạch Khiêm: “Đại ca…”
Nhưng hắn tránh né bàn tay nàng, cuối cùng nhìn nàng một cái, trên mặt lại là vẻ chán ghét.
“Đừng nhận bừa thân thích. Bổn quan chỉ có một muội muội và hầu phủ cũng chỉ có một đích nữ duy nhất là tiểu thư Tô Thanh Vũ.”
Cái còng lạnh như băng khóa chặt vào cổ nàng. Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của huynh trưởng, lòng Tô Nguyên Nguyên đau đớn đến tột cùng, thân thể run rẩy dữ dội, nàng phun ra một ngụm máu đen đặc, cứ thế mà tắt thở.