Ngòi bút của Giang Úc chấm chấm vào tài liệu, đột nhiên nhớ đến video trên hot search, cậu quay sang màn hình hỏi: "Anh trai Hạ, anh đã xem hot search trên Weibo chưa?"
Hạ Chiêu Hàn xoa đầu Lucky, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xem rồi, có mấy bình luận quá khích tôi đã bảo Tề Vệ xử lý rồi."
Đôi mắt màu nhạt của Giang Úc ngây ra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, thậm chí cậu còn chưa kịp xem những bình luận quá khích.
Trong lòng cậu cảm thán, hành động của ông chủ thật mạnh mẽ.
Những việc đã được ghi rõ trong hợp đồng, Giang Úc cũng không cần thiết phải thoái thác, cậu ngoan ngoãn cảm ơn: "Cảm ơn anh trai Hạ."
Ánh mắt Hạ Chiêu Hàn ôn hòa, chú ý đến môi trường quá mức yên tĩnh, bèn hỏi: "Chỉ có mình cậu ở ký túc xá sao?"
Ký túc xá của nam sinh viên đại học vĩnh viễn không bao giờ có thể đi đôi với hai chữ "yên tĩnh".
Giang Úc gật đầu, ngón tay trắng trẻo xoay bút, sự chú ý dần dần bị luận văn hấp dẫn, vừa học vừa trả lời: "Ừm, đám người Trần Tân, chính là bạn cùng phòng của tôi, buổi tối ra ngoài chơi game thâu đêm không về."
"Còn một người nữa hành tung bất định, rất ít khi ở ký túc xá." Cậu chống cằm, nhìn chằm chằm vào một chuỗi số, cau mày.
Giang Úc nghỉ ngơi một lát, khi vùi đầu vào học lại rất dễ dàng bỏ qua những tình huống xung quanh, bao gồm cả Hạ Chiêu Hàn đang video call.
Người đàn ông cũng không lên tiếng nhắc nhở, ở phía bên kia màn hình điện thoại, ung dung làm việc của mình.
Hai bên không ai làm phiền ai, im lặng mà hài hòa.
Sau 12 giờ, Giang Úc vươn vai một cái, vận động xương cốt cứng đờ, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện video call vẫn đang tiếp tục.
Cậu đã bỏ mặc ông chủ sang một bên, chìm đắm vào việc học trong một khoảng thời gian dài.
Đầu ngón tay Giang Úc bóp cán bút, hơi xấu hổ.
Hạ Chiêu Hàn đang xử lý công việc, cặp kính gọng mảnh tôn lên khí chất khác hẳn ngày thường của anh, khi xử lý công việc thì tập trung nghiêm túc, mái tóc đen vì ở nhà nên không tạo kiểu, gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, mặc bộ đồ mặc nhà màu tối, từ trong ra ngoài toát lên vẻ lười biếng.
Như một phiên bản live action của "bạn học online" vậy, cực kỳ "bổ mắt".
Giang Úc buồn ngủ không chịu nổi nữa, cậu thấy Hạ Chiêu Hàn không có ý định dừng công việc để nghỉ ngơi, mím môi nhỏ giọng nói: "Tôi đi ngủ đây, chúc anh trai Hạ ngủ ngon."
Hạ Chiêu Hàn tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm, giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Ngủ ngon."
Sau khi ngắt video call, Giang Úc sờ mũi, luôn cảm thấy tình huống này hơi quen.
Kiểu như Trần Tân và bạn gái cậu ta, mỗi tối đều video call cho nhau vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Úc lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
---
Giang Úc không cần mang theo quá nhiều đồ đạc, dù sao thời hạn hợp đồng chỉ có một năm, trong khoảng thời gian này còn không chắc sẽ xảy ra chuyện gì, mang theo quá nhiều đồ đạc quá bất tiện. Cậu thu dọn lại tất cả những vật dụng cần thiết, tính toán đầy đủ cũng chỉ có một vali hành lý là có thể nhẹ nhàng chứa đầy.
Cậu cũng chỉ thông báo đơn giản với bạn cùng phòng.
Giang Úc còn đang ngại để ông chủ giúp xách vali, còn chưa kịp từ chối thì Hạ Chiêu Hàn đã kiên định nhận lấy vali.
Hạ Chiêu Hàn xách vali lên cảm nhận được trọng lượng quá nhẹ, hai mắt hơi nheo lại, mặt không đổi sắc đem vali bỏ vào cốp xe.
Lần trước từ biệt thự Vân Đình trở về trường học mất một giờ đi đường, vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy, kết quả xe lại dừng ở bãi đỗ xe của một khu dân cư xa lạ.
Vẻ mặt Giang Úc hơi ngơ ngác, ngay cả chuyện đã nghĩ sẵn trên xe là đi trước lấy vali cũng quên mất, theo sau Hạ Chiêu Hàn cùng nhau đi thang máy.
Cậu hơi nghi hoặc nhìn môi trường xung quanh, chậm rãi hỏi: "Đây là?"
Hạ Chiêu Hàn ở cửa nhập mật mã, khóe môi cong lên một nụ cười ôn hòa, thấp giọng nói: "Nhà của chúng ta."
Giang Úc chớp chớp mắt, bước vào lối vào phát hiện dép đi trong nhà đều là cỡ phù hợp.
Hạ Chiêu Hàn giải thích: "Ở đây gần trường học của cậu, cho nên trong thời gian hợp đồng chúng ta sẽ sống ở đây."
Giang Úc khai mở tâm thức, thì ra dọn nhà là để phù hợp với thời gian của cậu: "Cảm ơn anh trai Hạ."
Đây đúng là ông chủ tốt bụng chu đáo mà.
Khi Giang Úc thay giày, trong phòng truyền đến âm thanh hỗn loạn, một chú chó Border Collie đen trắng xông tới, trực tiếp vượt qua chủ nhân của mình, hưng phấn nhào về phía Giang Úc.
Khi sắp nhào tới người, Border Collie to lớn như đột nhiên nhớ tới sự thật lần trước suýt chút nữa đã nhào ngã cậu, kịp thời phanh lại, đổi thành vây quanh chân Giang Úc xoay vòng, cái đầu lông xù cọ tới cọ lui.
Giang Úc ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu Border Collie: "Lâu rồi không gặp Lucky."
Mặt của Border Collie sờ vào mềm mềm, Giang Úc vừa nhéo vừa nghĩ: "Ừm... Không đúng, hôm qua chúng ta đã gặp nhau qua video call rồi."