Vạn Người Ghét Bạo Hồng Hậu Tham Gia Show Hôn Nhân Cùng Đại Lão

Chương 20

Nhân viên: "Thật không thể giả được, chứng minh thư thật không thể thật hơn."

"Trời ạ, vậy chẳng phải là kết hôn bí mật sao?"

Nhân viên công tác hơi kích động nói: "Hình như nửa kia của Hạ Chiêu Hàn không phải minh tinh nhỉ? Hơn nữa trông họ rất ngọt ngào. Vừa nãy người chủ động nắm tay lại là Hạ Chiêu Hàn, thật không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa nửa kia của anh ấy rất đẹp, vừa rồi tôi không nhịn được mà nhìn mấy lần, trông có vẻ là kiểu vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn."

Vừa nói đến đây, đồng nghiệp gật đầu lia lịa: "Cậu ấy vừa đứng cạnh tôi, người rất thơm, không biết xịt loại nước hoa gì mà vô cùng dễ ngửi."

"Không thể tin được dấu thép trên giấy chứng nhận kết hôn của thần tượng lại do tôi đóng." Nhân viên công tác hưng phấn.

Một bên khác.

Giang Úc kéo tay Hạ Chiêu Hàn, nói nhỏ: "Vừa nãy hình như có người chụp ảnh, thật sự không có vấn đề gì sao?"

Hạ Chiêu Hàn nắm chặt tay Giang Úc, anh bước đi không nhanh không chậm, dắt Giang Úc đi về phía phòng chụp ảnh, vừa đi vừa giải thích: "Không thành vấn đề. Mẹ tôi là người rất đa nghi, sau khi bị bệnh thì tâm lý này càng nặng hơn, bà càng tin vào những gì mình nhìn thấy, cho nên tin tức trên mạng là cần thiết."

Giang Úc đã hiểu.

Thì ra là như vậy, thảo nào trong hợp đồng ngay từ đầu đã viết là cần phải công khai.

Hai người đến phòng chụp ảnh thì phát hiện, cả phòng chụp ảnh chỉ có một người đàn ông trung niên đang đối diện với máy tính chơi trò Spider Solitaire, số thứ tự chờ đợi trong tay hoàn toàn vô dụng.

Chú thợ chụp ảnh thấy có người đến, lập tức vui mừng đứng dậy khỏi máy tính, nhiệt tình nói: "Chụp ảnh sao?"

Có trời mới biết công việc của ông ta nhàm chán đến nhường nào, đám thanh niên bây giờ đều thích tự mang ảnh đến, thà dùng thợ chụp ảnh đắt tiền ở ngoài cửa còn hơn là dùng ông ta, một ngày không chụp được hai ba người, khiến ông ta chơi Spider Solitaire đến phát ngán.

Giang Úc chớp chớp mắt nhìn chú thợ chụp ảnh nhiệt tình.

Nhiệt tình quá.

Hạ Chiêu Hàn đưa số thứ tự cho chú thợ chụp ảnh, thái độ ôn hòa lễ phép: "Ảnh dùng trên giấy chứng nhận kết hôn, làm phiền chú rồi."

Chú thợ chụp ảnh vỗ ngực: "Yên tâm đi, kỹ thuật của tôi thì khỏi phải nói."

Giang Úc và Hạ Chiêu Hàn cùng ngồi trước đèn chiếu sáng, cậu nắm chặt tay đặt trên đầu gối, nhìn chú thợ chụp ảnh tràn đầy sức sống trước mặt, không hiểu sao bắt đầu căng thẳng.

Phía sau là phông nền màu đỏ, ánh đèn chiếu sáng phía trước hơi chói mắt, khi nút chụp được ấn xuống, đèn flash đột nhiên nhấp nháy. Bàn tay Giang Úc co lại, hô hấp hơi rối loạn, cơ thể căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Bàn tay to khỏe từ bên cạnh vươn tới, kiên định nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên đầu gối của Giang Úc.

Giang Úc ngây người một lúc, cậu quay đầu sang thì thấy Hạ Chiêu Hàn đang cúi đầu nhìn xuống, trong ánh mắt im lặng hỏi han chứa đầy sự quan tâm.

Ngón tay được bao bọc, nhiệt độ cơ thể của người kia không ngừng truyền tới, ấm áp đáng tin và vừa phải. Nhịp tim đập quá nhanh thần kỳ bình phục lại, cơ thể căng thẳng cũng dần dần thích ứng thả lỏng.

Giang Úc thở ra một hơi, tâm trạng căng thẳng đột nhiên tan biến hết, cậu ngồi ngay ngắn đối diện máy ảnh, trên mặt nở nụ cười thoải mái.

Sau khi chụp ảnh xong, đến phần chọn ảnh.

Chú thợ chụp ảnh đã lâu không gặp người khiến cảm hứng chụp ảnh bùng nổ như vậy, vì kích động nên đã chụp rất nhiều tấm, cảm thấy tấm nào cũng hoàn hảo không tì vết.

"Tấm này cũng không tệ, tấm này cũng rất đẹp, ảnh của hai người hơi khó chọn đấy." Chú thợ chụp ảnh vừa chiêm ngưỡng kỹ thuật chụp ảnh của mình vừa khen ngợi.

Hạ Chiêu Hàn đang chọn ảnh, thấy vậy Giang Úc cũng ghé lại gần tò mò xem hiệu quả chụp ảnh.

Lần đầu tiên Giang Úc thấy mình và thần tượng trong cùng một bức ảnh, cảm thấy hơi mới lạ, dần dần khi chú thợ chụp ảnh cứ lựa tới lựa lui trong một đống ảnh giống hệt nhau, mắt cậu bắt đầu mỏi.

Chịu không nổi, hoàn toàn chịu không nổi. Tấm ảnh nào trông cũng giống nhau, nhìn phông nền màu đỏ lâu mắt đau.

Cậu dụi dụi mắt, ngước lên thì thấy Hạ Chiêu Hàn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính chọn ảnh.

Người đàn ông dáng người cao ráo cúi xuống, đường viền hàm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen láy nghiêm túc cẩn thận xem xét từng tấm ảnh và còn có thể nói chính xác ưu nhược điểm của từng tấm.

Sau khi hai người thảo luận qua lại một lúc, giai đoạn chọn ảnh kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Một tấm ảnh đã được chọn ra từ hàng chục tấm.

Sau khi ảnh được in ra và cắt xong, Giang Úc tò mò nhìn tấm ảnh được chọn này, ngón tay sờ cằm nhìn trái nhìn phải không thấy có gì khác biệt.

Hình như đều na ná nhau?

Sau khi tạm biệt chú thợ chụp ảnh nhiệt tình, Giang Úc hỏi ra câu hỏi khiến bản thân thắc mắc.

"Anh trai Hạ, tấm này có gì khác sao?"