Tuy cậu chưa từng hẹn hò, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu đã từng thấy người khác hẹn hò. Trong ký túc xá, Trần Tân thường xuyên khoe khoang tình yêu trên mạng với bạn gái, cậu cũng nghe lỏm được không ít, tự nhiên cũng học được rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Úc quyết định có thể bắt chước Trần Tân một cách thích hợp.
Nhưng bản kiểm điểm 200.000 chữ thì thôi vậy.
Tề Vệ kinh ngạc, ném cho Hạ Chiêu Hàn cái nhìn "dụ dỗ con nhà người ta".
Rốt cuộc Hạ Chiêu Hàn lừa được đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy từ đâu thế?
Hạ Chiêu Hàn không để ý đến ánh mắt của Tề Vệ, anh đưa thực đơn đã chọn xong cho Giang Úc.
Giang Úc nhận lấy liếc nhìn một cái, phát hiện khẩu vị của Hạ Chiêu Hàn lại khớp với mình một cách kỳ lạ, không sửa đổi gì nhiều liền đưa cho Tề Vệ.
Tề Vệ mở thực đơn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Chiêu Hàn.
Được rồi, đều không phải những món thường ăn trước đây.
Sau bữa ăn, những nghi ngờ ban đầu của Tề Vệ cũng tan biến hết, vốn tưởng là cuộc hôn nhân sắp đặt giữa các gia đình tài phiệt do gia đình Hạ tổng sắp xếp, không ngờ lại là tình yêu đôi lứa hàng real.
Có một điều Tề Vệ vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc Hạ Chiêu Hàn tìm được vợ từ khi nào, y lại không hề hay biết.
Sau bữa ăn, Tề Vệ rất biết điều kéo Tiểu Triệu đi, hai người đi xử lý công việc.
Bữa ăn này Giang Úc ăn rất no, khẩu vị của đầu bếp riêng rất hợp với cậu, món sườn xào chua ngọt của quán này đã lên hàng "thần thánh" trong lòng cậu rồi.
Cậu ngồi ở ghế phụ, cẩn thận sờ sờ bụng mình.
Chết rồi, ăn no quá.
Hạ Chiêu Hàn nhìn hành động nhỏ của Giang Úc, ý cười thoáng qua trong đáy mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Buổi chiều có sắp xếp gì không?"
Giang Úc vốn định đến thư viện cả buổi chiều, nghe Hạ Chiêu Hàn hỏi, cậu lắc đầu: "Hạ tiên sinh có sắp xếp gì không?"
Khi không có ai, cách xưng hô từ "Anh trai Hạ" đổi thành "Hạ tiên sinh".
Hạ Chiêu Hàn im lặng hai giây, đối diện với đôi mắt trong trẻo vô hại kia như thể chịu thua, khóe môi cong lên ý cười bất đắc dĩ: "Sai rồi."
Giang Úc nghiêng đầu, gương mặt trắng trẻo hoang mang.
Sai gì cơ? Không phải đang hỏi về sắp xếp sao?
"Cách xưng hô."
Giang Úc chợt hiểu ra.
Thì ra lúc riêng tư chỉ có hai người cũng cần phải diễn sao? Là cậu quá lơ là rồi.
Cậu vội vàng sửa lại: "Xin lỗi, anh trai Hạ có sắp xếp gì không?"
Một lần sơ suất khiến Giang Úc ghi nhớ vào cuốn sổ nhỏ trong lòng, sao cậu có thể lơ là với 50 triệu của mình như vậy chứ.
Hạ Chiêu Hàn nghiêng đầu nhìn vào mắt Giang Úc, giọng nói ôn hòa: "Có thể lấy được sổ hộ khẩu không?"
Hai mắt Giang Úc hơi co lại, đôi mắt màu hổ phách ngây ra một lúc mới phản ứng lại.
Lấy sổ hộ khẩu, bước tiếp theo chẳng phải là đến cục dân chính sao?
Ngón tay Giang Úc cong lại, vạt áo nhăn nhúm lại do động tác vô thức, cậu gật đầu: "Có thể lấy được."
Về sổ hộ khẩu, Giang Úc không biết có phải là họa phúc song hành như người ta thường nói không, khi cậu còn nhỏ, ba mẹ cậu đã chuyển hộ khẩu của cậu sang nhà chú, lý do là thấy chú cô đơn không nơi nương tựa, lo lắng tuổi già thê thảm. Khi còn nhỏ, Giang Úc thực sự tin vào lý do này.
Tất cả niềm tin đều tan vỡ sau khi chú cậu nghiện rượu qua đời. Lòng tốt và sự hào phóng của ba mẹ cậu đều được xây dựng trên căn nhà của chú. Sau khi chú cậu qua đời, trong sổ hộ khẩu chỉ còn lại một mình cậu, căn nhà cũng được "tự nguyện" tặng cho em trai cậu.
Người khác đi học đại học có thể chỉ mang theo chứng minh thư, Giang Úc lại mang theo sổ hộ khẩu chỉ có một mình mình, không ngờ trong tình huống này lại có tác dụng.
Hạ Chiêu Hàn lái xe đến đại học A theo lời Giang Úc.
Sau khi dừng xe, Giang Úc chuẩn bị tháo dây an toàn, phát hiện Hạ Chiêu Hàn ở ghế lái đã tháo khóa an toàn trước cậu một bước, động tác tự nhiên chuẩn bị xuống xe.
Giang Úc mở to mắt, cậu đột nhiên nhào tới, nắm cánh tay Hạ Chiêu Hàn.
Hạ Chiêu Hàn khựng lại: "Sao?"
Giang Úc căng thẳng, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: "Anh trai Hạ, tôi tự xuống là được rồi, gương mặt của anh quá nổi bật, sẽ bị vây xem mất."
Cậu nhớ lại cảnh tượng biển người đông nghịt, tiếng la hét vang vọng khắp trung tâm thương mại, càng thêm kiên định với ý nghĩ này.
Bức tường người đến một con muỗi cũng không lọt qua được thật sự quá đáng sợ.
Bị cấm xuống xe, Hạ Chiêu Hàn một tay chống cằm, nhìn theo bóng lưng Giang Úc, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, đợi bóng dáng thiếu niên khuất hẳn, mới suy nghĩ về việc Giang Úc nói có thể mang sổ hộ khẩu đến ký túc xá.
Sắc mặt Hạ Chiêu Hàn không được tốt, cau mày rất chặt.
Điện thoại vang lên một tiếng nhắc nhở, Hạ Chiêu Hàn mở tài liệu được gửi đến, bình tĩnh nhìn vào dòng đầu tiên.
Thông tin của Giang Úc từ nhỏ đến lớn được liệt kê rõ ràng trên tài liệu, Giang Úc 5 tuổi với nụ cười ngoan ngoãn trên môi, mỗi giai đoạn của Giang Úc đều đính kèm một bức ảnh.