Giờ đây thôn Hạ Sơn lại có thêm đề tài mới để bàn tán.
Thì ra, không được nói dối. Vì nếu nói dối thì ông trời sẽ thật sự giáng sét đánh xuống!
Thì ra, người tốt thật sự có phúc báo. Nhìn xem, cô bé ngốc của đạo quan không phải giờ đã không ngốc nữa sao?
Tạm thời Huyền Tố Cửu cũng không có tâm tư chú ý những chuyện ở dưới chân núi.
Cô lại dùng hai ba ngày để hiểu biết tình hình hiện tại.
Còn bị ông cha “trời giáng” Huyền Thanh Tùng dạy cho một khóa, kêu cô đừng tự xưng hô là đạo sĩ, cũng đừng nói chuyện giống như mấy ông lão kể chuyện nữa.
Huyền Tố Cửu không phải đã hiểu rõ hết hoàn toàn, nhưng cô đã nắm được hoàn cảnh hiện tại.
Trụ trì thật sự của đạo quan Tri Vấn – tức sư phụ của ba anh em, vào trước một năm mà thế cục biến động, vì đi giúp một người bạn cũ mà vừa đi đã không trở lại. Đến nay là sống chết chưa rõ.
Huyền Thanh Tùng là người lớn tuổi nhất, giống như một người anh cả đáng tin cậy, gánh vác trách nhiệm chăm sóc hai người em trai và một cô bé ngốc được nhặt về, chịu đựng vượt qua mười năm gian khó này.
Việc mà ông hay nghĩ đến cũng không phải là phục hưng lại môn phái này, mà là chỉ mong bốn người bọn họ có thể ăn no mặc ấm là tốt rồi.
Ban đầu, Huyền Tố Cửu cảm thấy rất không hài lòng với những "đệ tử không có chí khí" này, nhưng sau ba ngày liên tiếp cô được ăn bánh bột ngô thô cứng khó nuốt và cháo loãng chỉ lưa thưa vài hạt gạo thì…
Cô đột nhiên cảm thấy, chuyện kiếm được miếng ăn, chính là chuyện lớn vô cùng.
…
Vì vậy, đến ngày thứ tư sau khi tin tức "cô bé ngốc" không còn ngốc nữa được lan truyền, cả thôn Hạ Sơn cuối cùng cũng nhìn thấy một Huyền Tố Cửu rạng rỡ, đầy sức sống.
Người dân trong thôn tò mò muốn biết nguyên nhân vì sao cô đột nhiên không còn ngốc nữa.
"Ngốc cái gì mà ngốc? Con gái nhà tôi khi nào thì ngốc hả?" Huyền Thanh Tùng tức giận phản bác.
"Không ngốc thì sao lại không biết nói?" Có người trong thôn đáp trả.
"Con bé chỉ là nói chuyện muộn mà thôi! Người xưa có câu ‘quý nhân chậm nói’, các người thì biết gì!"
Trong chuyện giữ gìn con gái nhà mình thì Huyền Thanh Tùng một bước cũng không chịu nhường.
Huyền Tố Cửu đứng bên cạnh không kìm được mà khẽ cười một tiếng.
Quý nhân gì chứ, có quý nhân nào 17 tuổi mà vẫn không biết nói hay không?
Nguyên chủ chỉ là bị thiếu đi phần chủ hồn, nhưng mà, tự hỏi lại thì Huyền Tố Cửu cô đây thật ra cũng là một quý nhân.
Thực ra, bản thân cô cũng là một cô nhi được sư phụ Huyền Vấn nhặt về, sư phụ dốc hết sức sáng lập nên Tri Vấn Quan, đưa tông môn trở thành một trong 24 tông lãnh đạo.
Nhưng nói đến thì cũng không hề dễ dàng, Tri Vấn Quan cũng là vừa mới được thành lập, cũng chỉ có mấy người đạo sĩ, mà tất cả mọi việc từ giặt giũ, nấu nướng, đến chẻ củi, trồng trọt đều là phải tự làm.
Hơn nữa việc có một người sư phụ bắt bẻ đến từng chi tiết trong sinh hoạt, nên mọi việc cô làm đều phải chỉn chu, không được phép sơ sài.
Cô đi theo "cha trời giáng" cùng với hai vị sư thúc xuống ruộng, đúng dịp vụ xuân nên đến cày bừa để chuẩn bị canh tác, phải đi xới lại mấy khối ruộng đất san bằng khó được ở trên núi.
Đàn ông thì đi ở phía trước vung cuốc xới đất, phụ nữ thì đi sau dùng cái cào nhỏ để làm tơi đất, sau đó lại đập nhỏ mấy khối đất cứng ra.
Trước đây khi nguyên chủ vẫn còn là "cô bé ngốc" thì chưa bao giờ làm qua những việc này.
Nhưng mà mọi người nhìn bộ dáng làm việc vô cùng thành thạo của Huyền Tố Cửu lại ngạc nhiên vô cùng.
Đôi tay cô khỏe khoắn, sử dụng cào đất một cách khéo léo, chỉ cần rung nhẹ là đất đã tơi, sau đó cô lật lại để đập tan những tảng đất lớn, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Trong số những người phụ nữ đi xới đất, chỉ có Huyền Tố Cửu và Nghiêm Lục Lục là con gái nhà đồ tể họ Yên là có thể theo kịp tốc độ của đám đàn ông phía trước, đi trước tất cả mấy người phụ nữ đang làm việc.
"Không ngờ cô làm việc giỏi đến vậy đấy!" Yên Lục Lục bật cười khen ngợi.
"Chỉ là có chút sức thôi." Huyền Tố Cửu đáp lại, nhìn vào gương mặt sáng sủa của cô gái. Cô đoán Nghiêm Lục Lục không phải là một người xảo trá.
Hai người cứ vậy mà vừa làm việc vừa trò chuyện.
Mà tạ Thừa Diệp cùng với một vị thanh niên trí thức khác là Cao Dương Lâm thì đang khai hoang ở đồng ruộng kế bên.
Cao Dương Lâm nhìn về phía hai cô gái đang trò chuyện, ánh mắt đầy lo lắng.
"Tạ to con, cậu chắc chắn rằng cô bé ngốc đó đã khỏi hẳn rồi chứ? Trong thôn sẽ không lại xuất hiện một cái quái nữ mạnh mẽ nữa đi?”