Lâm Sơ Tễ nhìn vào mắt cô, không thấy gì khác thường, liền tiếp tục bàn bạc: "Hay là chuyển đến căn hộ ở khu CBD kia đi? Gần hơn nhà mình, môi trường cũng tốt hơn ký túc xá."
Lâm Tri Ôn kiên quyết: "Ký túc xá ngay trong Viện khoa học Trung Quốc, đi bộ 5 phút là đến."
Trước khi cô ra nước ngoài, Lâm Sơ Tễ đã mua cho cô hai căn hộ ở khu CBD. Lâm Tri Ôn không muốn chuyển đến đó, chính là sợ mẹ nghĩ nhiều, tưởng rằng việc cô tăng ca chỉ là cái cớ.
Nếu mẹ nghĩ nhiều, lại mai mối cô với Cố Lạn Thanh... làm lành.
Lâm Tri Ôn cảm thấy mẹ có chút kỳ lạ, một mặt sợ quan hệ của cô và Cố Lạn Thanh không tốt, mặt khác dường như lại sợ quan hệ của hai người quá tốt.
Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Cô và Cố Lạn Thanh vốn là hai người xa lạ.
Lâm Tri Ôn định lên lầu thu dọn hành lý, Lâm Sơ Tễ cũng đứng dậy theo cô: “Ăn cơm trước đã."
Trong bếp, dì Chu và dì Kỳ cùng lúc thò đầu ra: “Sắp dọn cơm rồi đây!"
Lâm Tri Ôn ngồi vào bàn ăn, vội vàng ăn xong bữa cơm.
Lâm Sơ Tễ không yên tâm, muốn lên lầu thu dọn hành lý cùng cô.
Lâm Tri Ôn tựa vào ghế, nghiêng đầu cười nói: "Mẹ, con lớn rồi, tự thu dọn được."
Đây là từ chối sự giúp đỡ của bà.
Lâm Sơ Tễ xua tay: “Vậy con tự đi đi, có việc gì thì gọi mẹ."
Vừa nghĩ đến điều gì đó, bà lại gọi cô: “Ba dượng con ngày mai sẽ về, hay là gặp mặt rồi hẵng chuyển đi?"
Lâm Tri Ôn cười tùy ý: “Không sao, ngày mai con quay lại cũng được."
Vội vàng như vậy sao.
Lâm Sơ Tễ thở dài trong lòng.
Lâm Tri Ôn lên lầu thu dọn hành lý, lại nhìn thấy những cuốn sách có chữ ký, máy nghe CD trên giá sách.
Ánh mắt lướt qua, cô chỉ mang theo những thứ cô nên mang.
Còn những thứ vốn dĩ không thuộc về cô, cứ để chúng phủ bụi ở đây đi.
Điện thoại trong túi rung lên.
Lâm Tri Ôn lấy ra, nhìn thấy dãy số quen thuộc, bấm từ chối.
Một lúc sau, bên kia lại gọi đến.
Lâm Tri Ôn dứt khoát ném điện thoại lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Hành lý đã thu dọn xong, đành phải kéo điện thoại ra khỏi chăn.
Vừa mở ra đã thấy tin nhắn Cố Lạn Thanh gửi đến: [Ôn Ôn, đợi chị về nói chuyện trực tiếp được không?]
Càng nghĩ Lâm Tri Ôn càng tức, tại sao phải đợi cô ta về, có gì oan ức không thể nói qua điện thoại sao?
Hơn nữa, chứng cứ rành rành ra đấy, cô ta còn có gì để biện minh nữa chứ? Lời nói đều là do chính miệng cô ta nói ra.
Hừ. Tin Cố Lạn Thanh nữa, tôi là chó con!
Lâm Tri Ôn không chớp mắt, xóa tin nhắn rồi tắt màn hình điện thoại.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
"Ôn Ôn, thu dọn xong chưa? Mẹ đưa con đi." Giọng Lâm Sơ Tễ vọng vào từ ngoài cửa.
Lâm Tri Ôn đi qua mở cửa, ngoài cửa đứng ba người, mẹ, dì Chu và dì Kỳ.
Lâm Tri Ôn bất đắc dĩ cười: “Mẹ, con chỉ có hai vali thôi mà." Cô nghiêng người mời họ vào.
Hai dì giúp cô bê vali xuống cốp xe, ra chiều muốn đưa cô đi cùng.
Lâm Tri Ôn khoác tay Lâm Sơ Tễ, nũng nịu: "Mẹ đưa con đi là được rồi, hai dì cứ ở nhà đi ạ."
Đến dưới tòa nhà số 2, khu ký túc xá, hai người mỗi người kéo một vali đi vào trong.
Đi ngang qua phòng bảo vệ, Lâm Tri Ôn liếc mắt nhìn qua, trong tầm mắt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.
Người kia cũng nhìn thấy cô, vội vàng đi ra: “Ê! Lâm Tri Ôn, trùng hợp quá!"