Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 41

A Niệm nhìn mà thấy xót xa, nhỏ giọng đáp: "Gỡ hết rồi ạ."

Cố Lạn Thanh gật đầu, khóe môi cong lên: "Vất vả cho em rồi."

Cô quay sang chào tạm biệt các nhân viên, rồi lên xe.

Thường thì khi đã vào đoàn phim, cô rất ít khi về nhà, nhưng mấy ngày ngắn ngủi này, cô đã phải về nhà hai lần.

A Niệm đoán chắc là có liên quan đến chuyện của Lâm tiểu thư chiều nay, nhưng đây là chuyện riêng của Cố tỷ, cô ấy không tiện hỏi nhiều.

Đến trước cửa nhà Cố Lạn Thanh, A Niệm chào tạm biệt cô.

"Ngày mai 4 rưỡi em đến đón chị nhé."

Cố Lạn Thanh biết A Niệm có ý tốt, nhưng 4 rưỡi xuất phát thì e là không kịp, cô mỉm cười: "Cảm ơn em, 4 giờ đi, nhờ tài xế đến đón chị cũng được, em ngủ thêm một lát cũng không sao đâu."

A Niệm lắc đầu: "Vậy 4 giờ em đến ạ, Cố tỷ ngủ ngon."

Cố Lạn Thanh xuống xe nhìn đèn nhà mình, nhà họ Cố tối om, nhà họ Lâm có hai chỗ sáng đèn, đó là phòng ngủ của Lâm Tri Ôn, và thư phòng.

Cô ấy ở trong thư phòng sao? Muộn vậy rồi còn vào thư phòng làm gì nhỉ?

Cố Lạn Thanh bước vào nhà, đi vào bếp rửa sạch nồi nhỏ để hâm nóng sữa.

Cô mở tủ bếp, tìm mãi mới thấy chiếc cốc in hình con nai nhỏ của Lâm Tri Ôn.

Cố Lạn Thanh bưng sữa lên lầu, đi thẳng đến thư phòng gõ cửa.

"Mời vào." Quả nhiên là Ôn Ôn ở bên trong.

Cố Lạn Thanh mở cửa, thấy cô đang cầm một cuốn sách đọc, không có gì khác thường.

Linh cảm mách bảo, Cố Lạn Thanh lại lặng lẽ liếc nhìn bàn làm việc, bộ đồ dùng thư pháp vốn còn nguyên vẹn đã bị bóc ra khỏi bao bì.

Hóa ra cô ấy lén lút lên đây xem bút mực giấy nghiên, nhưng sợ bị phát hiện nên vội vàng lấy một cuốn sách ra đọc sao?

Khóe môi Cố Lạn Thanh cong lên: "Ôn Ôn, chị hâm nóng cho em cốc sữa nè."

Lâm Tri Ôn vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là Cố Lạn Thanh, trong lòng không hiểu sao lại thấy căng thẳng, lúc này ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc cốc in hình con nai nhỏ trong tay cô ấy, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt: "Cảm ơn."

Giọng điệu thờ ơ.

Cố Lạn Thanh chú ý đến ánh mắt cô nhìn chiếc cốc, và cả vẻ mặt ảm đạm, tay cầm cốc sữa hơi khựng lại.

Ôn Ôn không thích chiếc cốc này sao? Hay là, vì tin đồn giữa cô và Chúc Kim Tiêu mà giận dỗi?

Nếu là vế sau thì tốt rồi, Cố Lạn Thanh thầm nghĩ.

Lâm Tri Ôn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên trang sách, ánh mắt lướt theo từng con chữ nhỏ li ti, nhưng tâm trí đã sớm bay xa.

Chiếc cốc cô giấu kỹ như vậy mà Cố Lạn Thanh vẫn tìm ra được, rốt cuộc cô ấy còn nhung nhớ Trữ Lam đến mức nào? Chẳng lẽ... chính vì cô ấy vẫn còn vương vấn Trữ Lam nên mới chưa đồng ý lời tỏ tình của Chúc Kim Tiêu?

Cảm thấy không khí ngưng đọng, Cố Lạn Thanh tiến lại gần, dịu dàng lên tiếng: "Ôn Ôn, cảm ơn em chiều nay đã mang canh đến cho chị."

Hương hoa dạ lan đột nhiên ập đến, như làn sương mỏng, theo làn gió ấm của điều hòa lan tỏa khắp phòng.

Lâm Tri Ôn khẽ hít hà mùi hương, không ngẩng đầu lên, chỉ bâng quơ đáp: "Không có gì." nhưng ánh mắt lại dừng lại trên một dòng chữ hồi lâu không rời.

Chẳng lẽ Cố Lạn Thanh về nhà muộn như vậy chỉ để cảm ơn cô thôi sao?

Một làn hương thơm thoảng qua, Cố Lạn Thanh đi đến bên cạnh cô, cố ý hay vô tình cúi người xuống gần hơn, nhẹ nhàng đặt cốc sữa lên bàn.