Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 39

Lâm Tri Ôn nhìn thẳng vào mắt Lâm Lẫm Sơn, khóe môi cong nhẹ: "Ông ngoại, trên mạng toàn tin đồn nhảm thôi, không có chuyện đó đâu."

Lâm Lẫm Sơn trầm mặt nhìn cô hồi lâu, không nói gì.

Lâm Tri Ôn bị ông nhìn đến mức hơi chột dạ, cô vốn dĩ có yêu đương gì với Cố Lạn Thanh đâu, ông ngoại không tin ư?

Trước đây mỗi khi cô phạm lỗi, ông ngoại cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, Lâm Tri Ôn không khỏi thấy bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Lâm Lẫm Sơn nhìn đứa cháu gái trước mặt, nó vẫn nhìn thẳng vào ông, ánh mắt không hề né tránh hay chớp, trông không giống như đang nói dối.

Lâm Lẫm Sơn là doanh nhân tư nhân đời đầu, lăn lộn trên thương trường bao năm, biết bao nhiêu quản lý cấp cao hay thậm chí là đối thủ đều bị khí chất của ông áp đảo đến mức không dám nhìn thẳng. Vậy mà cô nhóc trước mặt này, bị ông nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy mà vẫn dám ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là cháu gái của Lâm Lẫm Sơn ông.

Cuối cùng, sắc mặt Lâm Lẫm Sơn cũng dịu lại, ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách bên cạnh.

Lâm Tri Ôn âm thầm thở phào, nhưng lại nghe thấy ông trầm giọng nói: "Ôn Ôn, con bé nhà họ Cố đó, cháu vẫn nên ít qua lại thì hơn."

Lời còn chưa dứt, trái tim Lâm Tri Ôn vừa mới thả lỏng lại bất chợt thắt lại, đập thình thịch trong l*иg ngực. Cô vô thức mím môi, hít sâu một hơi, bình tĩnh lên tiếng: "Ông ngoại, nhưng cô ấy là chị con mà."

Dù cô cũng chẳng muốn thừa nhận điều đó.

Nghe Lâm Tri Ôn nói vậy, sắc mặt Lâm Lẫm Sơn lại sa sầm, dường như không hài lòng với lời biện minh của cô.

"Vậy thì cháu phải nhớ kỹ, nó chỉ có thể là chị cháu thôi." Lâm Lẫm Sơn nói mà không nhìn cô, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mây mù dày đặc trên núi khiến người ta không phân biệt được trời đang nắng hay mưa.

Lâm Tri Ôn bỗng thấy trong lòng trống rỗng, như có một sợi dây nào đó trong đầu vừa đứt, đau nhói cả óc.

Rồi cô lấy lại tinh thần, cảm nhận được lời cảnh cáo và ẩn ý trong câu nói của ông ngoại, dường như là hơi thừa thãi. Ngoài chị gái ra, Cố Lạn Thanh còn có thể là gì của cô nữa chứ?

Lâm Tri Ôn cười gượng gạo, tiến đến ôm lấy cánh tay Lâm Lẫm Sơn làm nũng: "Ông ngoại, con biết rồi, con đói rồi, xuống ăn cơm được chưa ạ?"

Lòng bàn tay chạm vào lớp vải áo khoác khô ráp của ông ngoại, Lâm Tri Ôn mới nhận ra tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Lẫm Sơn hoàn hồn, nhìn cô một cái, rồi lại liếc nhìn chữ cô viết, mắng yêu: "Nhìn chữ cháu viết kìa! Còn nghĩ đến ăn cơm được à!"

"Ông ngoại, con sai rồi con sai rồi, con đảm bảo lần sau sẽ tiến bộ!"

Lâm Tri Ôn luôn nhận lỗi rất nhanh, nhưng nếu cô không muốn luyện thư pháp nữa thì Lâm Lẫm Sơn cũng chẳng làm gì được, đâu thể ngày nào cũng trói bút lông vào tay cô bắt cô luyện chữ.

Lâm Tri Ôn dìu Lâm Lẫm Sơn xuống lầu, đại sảnh đã tràn ngập không khí vui vẻ, hòa thuận.

Lâm Sơ Tễ thấy Lâm Lẫm Sơn dường như không tức giận, chắc là Ôn Ôn đã giải thích rõ ràng với ông. Chiều nay khi đang xem triển lãm, bà nhận được điện thoại của bố, giật nảy mình, phải trăm phương ngàn kế mới ứng phó được, giờ phút này cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Nhà họ Lâm xuất thân từ kinh doanh, rất thích náo nhiệt, trên bàn ăn không có cái quy tắc "ăn không nói, ngủ không cười" nào cả.