Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 26

Khi hạ cánh xuống Lâm Châu đã là buổi tối, Lâm Sơ Tễ nói bà có hẹn, để cô tự về nhà.

Lâm Tri Ôn cũng không quan tâm có ai đến đón hay không, chỉ là không muốn về nhà một cách khó hiểu, tránh gặp phải người nào đó ở nhà.

Lâm Tri Ôn vừa ra khỏi sân bay chuẩn bị bắt xe đến nhà ông bà ngoại, thì nghe thấy có người gọi “Ôn Ôn”.

Giọng nói quen thuộc đó khiến mí mắt cô run lên, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là cô ấy.

Cố Lạn Thanh đến đón cô.

“Sao chị biết chuyến bay của em?”

Đôi mắt Cố Lạn Thanh không bị khẩu trang che khuất ánh lên ý cười: “Dì nói với chị.” Nói xong cô ấy định nhận lấy vali của cô: “Để chị giúp em.”

Lâm Tri Ôn lặng lẽ dùng sức chuyển hướng vali, tránh tay cô ấy: “Tôi tự làm được.”

Cố Lạn Thanh không bỏ cuộc, đổi bên để nhận lấy hành lý của cô.

Trong lúc hai người giằng co, tay chạm vào nhau. Thế giới dường như im bặt trong giây lát, cả hai đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương và cùng run lên.

Lâm Tri Ôn rút tay ra khỏi tay cô ấy, ánh mắt né tránh: “Chị muốn xách thì xách đi.”

Cố Lạn Thanh mỉm cười: “Được, Ôn Ôn, chúng ta về nhà.”

Lâm Tri Ôn nhìn thấy điểm đến trên ứng dụng gọi xe là nhà bà ngoại thì khẽ giật mình.

Cố Lạn Thanh nói “chúng ta về nhà”, là về ngôi nhà chung của họ sao?

Lâm Tri Ôn bỗng thấy buồn cười, Cố Lạn Thanh vừa không thừa nhận cô là em gái, vừa bảo cô cùng về nhà.

Thật là mâu thuẫn.

Điện thoại rung lên một tiếng, có tài xế trên nền tảng gọi xe đã nhận đơn, buộc Lâm Tri Ôn phải đưa ra quyết định: “Hôm nay em đến nhà ông bà ngoại.”

Khóe môi Cố Lạn Thanh hơi cứng lại, cô lại muốn đến nhà bà ngoại.

Lâm Tri Ôn đã ở nước ngoài 5 năm rưỡi, không phải là chưa từng về, chỉ là mỗi lần... đều đến thẳng nhà bà ngoại.

Cố Lạn Thanh đã vài lần lấy cớ đến thăm bà cụ để đến đó, nhưng cô đều ở trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc, hoặc ra ngoài chơi với các chị em, tóm lại mỗi lần, Cố Lạn Thanh đều không thấy bóng dáng cô đâu.

Cố Lạn Thanh cứ tưởng hôm đó ở Gia Uy Đặc, cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu tại sao Lâm Tri Ôn lại ghét mình, và đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng cô bằng cách thẳng thắn. Nhưng không ngờ, đó chỉ là cô ấy tự mình đa tình.

Ôn Ôn vẫn không muốn về nhà, không muốn ở chung nhà với cô.

Cố Lạn Thanh có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Được, để chị đưa em đi.”

Lâm Tri Ôn nhìn chiếc vali đang nằm gọn trong tay cô ấy, lặng lẽ hủy đơn đặt xe. Vali còn đang ở trong tay người ta, đành phải nghe theo cô ấy thôi.

“Lần này về nước định ở lại bao lâu?”

“Chưa chắc, còn tùy vào tình hình cụ thể.”

“Nếu phỏng vấn đậu, em sẽ ở lại trong nước chứ?”

Trước đó Trần Nghiêu Thanh cũng hỏi cô câu này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Tri Ôn lại đáp: “Chưa chắc.”

Ánh mắt Cố Lạn Thanh thoáng qua vẻ u ám, tự nói với mình: “Nệm ở nhà đã thay mới rồi, bộ chăn ga gối được chọn là màu xanh lá cây, hộp quà mới ra mắt của Trần Quang Ký cũng đã được chị đặt sẵn ở nhà cho em rồi, còn có máy hát và một số đĩa nhạc mới mua... Dì Kỳ đã làm sẵn sườn xào chua ngọt, tôm hùm đất, không biết bây giờ em còn thích ăn không nữa.”

Lâm Tri Ôn có cảm giác bị ép buộc về mặt đạo đức, nhưng Cố Lạn Thanh không nói gì cả, thậm chí nghe cô nói muốn đến nhà bà ngoại cũng không có phản ứng gì quá lớn, càng không nói đến việc mở lời mời cô về nhà cùng mình.