Mạt Thế: Tiệm Cơm Mỹ Thực

Chương 2: Mặc cả

[Thuộc tính kèm theo: Tăng máu +3.]

[Mô tả chi tiết: Bánh bao bình dân, mộc mạc nhưng chân thành.]

Trạng thái hiện tại của Nguyễn Điềm:

[Thời gian sống sót hiện tại: Mười hai giờ đồng hồ.]

Nguyễn Điềm lướt qua bảng kỹ năng vài lần. Cô vẫn giữ được một số kỹ năng hỗ trợ từ trò chơi: một ba lô nhỏ có mười lăm ô chứa đồ và một bản đồ hiển thị một phần tòa nhà xung quanh để không bị lạc.

Ngoài hai kỹ năng hỗ trợ này, cô không có chút khả năng chiến đấu nào.

“Hệ thống, cậu chắc chắn không đùa tôi đấy chứ?”

Hệ thống: [Có tôi là phúc của cô.]

Khóe miệng Nguyễn Điềm co giật: “Cậu thật sự muốn tôi dùng bánh bao nhỏ để vả mặt bọn zombie à?”

Phúc đó, ai muốn thì mang đi mà lấy.

Hệ thống giọng chân thành: [Không, tôi đã chuẩn bị một vệ sĩ cho cô.]

Nguyễn Điềm tràn đầy hy vọng, mở to mắt. Có vẻ cái “phúc” này cũng có thể dùng được.

Khoảnh khắc sau, cô cảm nhận được có gì đó cọ vào mắt cá chân mình.

Cô cúi đầu, nhìn thấy một cái đầu chó tròn vo.

Một chú chó nhỏ chỉ bằng bàn tay, ngước đôi mắt long lanh như nước lên nhìn cô, rồi hồn nhiên sủa “gâu” một tiếng.

Nguyễn Điềm: “... ?”

Nguyễn Điềm hít sâu một hơi: “Phúc phận” này đúng là xui xẻo.

Hệ thống: [Ký chủ, đây là ác khuyển địa ngục đấy! Tương đương với SSR trong các trò chơi rút thẻ!]

Con “ác khuyển” nhỏ xíu này, có khi cắn zombie cũng chẳng làm rách được da.

Nguyễn Điềm nhìn thời gian sống sót của mình, sau đó bình thản trèo lên bàn ăn nằm xuống.

“Chúc ngủ ngon, Makka Pakka. Chúc ngủ ngon, Upsy Daisy. Chúc ngủ ngon, Ding Ding Car. Chúc ngủ ngon thế giới này. Chúc ngủ ngon, hệ thống.”

Hết cứu nổi rồi. Ha ha.

Nguyễn Điềm quyết định… chết ngay bây giờ.

Hệ thống: [Ký chủ, cô tỉnh lại đi. Thật ra cô còn một lượt quay roulette chưa sử dụng.]

Nguyễn Điềm lườm nó với đôi mắt cá chết: “Hai lượt.”

Hệ thống: [Ký chủ, tôi mong cô có thể nói lý một chút.]

Nguyễn Điềm nhắm mắt lại lần nữa: “Chúc ngủ ngon, Makka Pakka. Chúc ngủ ngon, Ups…”

Hệ thống ngắt lời: [Được rồi, hai lượt.]

Nguyễn Điềm nhanh chóng bật dậy, ôm lấy chú chó trắng nhỏ dưới đất.

“Được, bắt đầu ngay đi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, một bánh xe roulette lớn hiện lên trước mặt Nguyễn Điềm.

Roulette được chia làm sáu phần, tượng trưng cho sáu đối tượng công lược khác nhau.

Cô phấn khởi quay lần đầu tiên. Ba giây sau, đối tượng công lược đầu tiên xuất hiện.

Một tấm thẻ công lược rơi ra. Nguyễn Điềm háo hức nhặt lên từ dưới đất.