Tống Vãn Ý cảm thấy lời nói của hắn có ẩn ý, nhưng không thể lý giải được nguyên do.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, nhăn mày lại nói: "Ý của ngươi là, chẳng lẽ tên thị vệ A Chí đó đã gϊếŧ người?"
"Âu yếm cô nương yêu người như vậy, lại bị người như thế đối đãi, hắn làm sao nuốt nổi cơn giận này?"
Tống Vãn Ý hơi sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: "Diệp đại nhân thật là có trí tưởng tượng phong phú, nhưng mà chỉ là một thư sinh nghèo, vệ gia dễ dàng có thể xử lý, hắn cũng sẽ không dám lì lợm làm loạn, hà tất phải làm ra chuyện như vậy chứ?"
Diệp Nam Phong không nói gì, nàng nói cũng có lý.
"Đại nhân."
Nghe thấy tiếng gọi, Tống Vãn Ý quay lại và thấy Lăng Vân đang tiến lại gần hai người: "Tống ngỗ tác."
Tống Vãn Ý gật đầu đáp lễ.
"Như thế nào?"
"Người đồng hành tên là Triệu Xa, trong nhà giống như Tiêu thư sinh, nhưng tuổi lại lớn hơn Tiêu thư sinh mười tuổi. Nghe nói hắn đã thi nhiều lần nhưng không đỗ, hôm đó cãi vã cũng là vì muốn Tiêu thị thi hộ nhưng bị từ chối, tức giận bùng lên."
"Đêm qua hắn ở đâu?"
Lăng Vân nhăn mày, lắc đầu nói khẽ: "Hắn ở gần tửu quán uống rượu, say xỉn không về, mãi đến sáng nay mới trở về. Người ở tửu quán đều có thể làm chứng."
"Một lần cũng không rời đi?"
"Đúng vậy."
Diệp Nam Phong hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm: "Thật kỳ quái."
Lăng Vân liếc mắt nhìn Tống Vãn Ý, do dự rồi nhìn về phía Diệp Nam Phong.
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Nam Phong không chút để ý nhìn nàng, "Nói đi."
"Tim của Tiêu thư sinh đã bị mất."
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, Tống Vãn Ý không khỏi rùng mình.
"Còn có điều gì khác thường không?" Diệp Nam Phong sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.
Lăng Vân lắc đầu, cúi xuống thở dài.
"Đi thôi."
Dọc đường, cả ba người im lặng, không ai nói gì. Sau nửa canh giờ, họ đồng loạt trở về Đại Lý Tự.
Họ đi qua tiền viện, rẽ sang bên phải vào một con ngõ dài. Con ngõ này không hẹp, nhưng gió thổi qua lại cảm thấy lạnh lẽo hơn những nơi khác.
Đến cuối ngõ, họ rẽ phải, xuyên qua một sân nhỏ để tới nhà chính phía trước. Cửa chỉ có hai bộ khoái đứng gác, bên cạnh có một cái rương gỗ lớn.
Thấy mấy người đã đến, hai bộ khoái lập tức nhanh chóng từ rương gỗ lấy ra ba bộ áo bảo hộ và ba chiếc mặt nạ, đưa cho ba người.
Khi cả ba mặc xong, hai bộ khoái mới đẩy cửa ra.
Một mùi hôi thối nồng nặc ngay lập tức xộc vào mũi, khiến ba người cảm thấy khó chịu.
Vừa vào cửa, họ thấy một tấm ván gỗ được kê lên, thi thể của Tiêu thị nằm yên lặng trên đó, được phủ một tấm vải bố trắng.
Đứng bên cạnh thi thể là một nam tử mặc trang phục ngỗ tác, vừa nhìn thấy Diệp Nam Phong liền lập tức tiến lên.
"Bái kiến đại nhân."
Diệp Nam Phong bước tới, chậm rãi kéo tấm vải bố trắng lên. Mọi người lập tức sợ hãi, chỉ cảm thấy dạ dày như bị đảo lộn, tâm sinh ghê tởm nhưng không thể nôn ra.
Thi thể bên trái l*иg ngực trống rỗng, có mấy chiếc xương sườn bị cắt đứt nằm rải rác trên đó, trái tim đã không còn.
Đao pháp lăng loạn, vết thương lớn khiến huyết nhục lẫn lộn, máu đỏ đậm chồng chất, loáng thoáng có thể thấy mấy chục con dòi bò lổm ngổm.
Quả nhiên là không có trái tim. Nàng mới vừa chú ý tới đóa mẫu đơn, nhưng lại không kịp xem xét những nơi khác.
"Nôn ——"
Lăng Vân rốt cuộc không nhịn được, che miệng rồi chạy ra ngoài.
Diệp Nam Phong theo bản năng liếc nhìn Tống Vãn Ý bên cạnh, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, đáy mắt thoáng hiện vài phần tán thưởng.
Hắn nhíu mày, kéo tấm vải bố trắng lên, hương vị khó chịu lập tức giảm đi đáng kể.
"Đại nhân, người này không có dấu hiệu trúng độc, trên người cũng không có dấu vết đánh nhau. Hẳn là bị một đao lấy mạng, sau đó bị mạnh tay cắt ra lấy trái tim," một ngỗ tác báo cáo.
Tống Vãn Ý cẩn thận lắng nghe, sau đó tiến lên nắm lấy tay của Tiêu thị, kiểm tra vài lần, quả nhiên như lời hắn nói.
Thấy nàng im lặng không nói gì, Diệp Nam Phong hiểu là không có điều gì bất thường khác, liền tiếp tục hỏi:
"Thời gian gần đây có phát hiện thi thể nào tương tự, hoặc là bị cắt mất tim không?"
-------
Mình đang đăng 2 bộ "Kẻ lừa đảo số một thế giới Cyber" và "Sau khi sống lại ta đoạt muội muội Tu la tràng", các bạn đọc nhớ ghé qua xem nha. (≧▽≦)