Tra Án: Nam Phong Biết Vãn Ý

Chương 9

"Các ngươi đang làm gì?! Thả nàng ra!" Lão phụ nhân cười tươi tiến tới, quát lớn đám gia đinh.

Tống Vãn Ý nhẹ nhàng thở ra, may mà lão phụ nhân tỉnh lại kịp thời. Nếu không, nàng sợ rằng sẽ không có đường chối cãi.

"Phu nhân." Nữ tử kia có chút nghi hoặc, sững sờ.

Lão phụ nhân trách mắng: "Hồ nháo! Nếu không phải nàng, ta vừa rồi đã gặp lão gia rồi!"

Nữ tử lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ một trận rồi lại trắng, cúi đầu cười xin lỗi: "Mới vừa rồi ta hiểu lầm ngươi, thật xin lỗi."

Tống Vãn Ý liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì, không sao cả."

Lão phụ nhân quay đầu nhìn Tống Vãn Ý, cười nói: "Thật là Hoa Đà tái thế! Hảo cô nương, ngươi tên gì? Trong nhà có mối mai nào không? Ta còn có một tiểu nhi tử chưa thành hôn…"

"Khụ khụ."

Chợt vài tiếng ho nhẹ cắt ngang lão phụ nhân, nàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Diệp Nam Phong đứng bên cạnh, lập tức chạy nhanh chắp tay thi lễ: "Diệp đại nhân, thảo dân mắt vụng, vừa rồi thất lễ."

Diệp Nam Phong liếc mắt nhìn Tống Vãn Ý, đáy mắt toát ra một chút tán thưởng. Hắn thong thả, ung dung nói: "Đây là ngỗ tác mới tới của ta, Vương phu nhân chê cười."

Hảo gia hỏa! Vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt, giờ lại tranh công. Không phải nói rằng nàng chỉ được làm ngỗ tác nếu phá án thành công hay sao? Giờ đây lại biến thành ngỗ tác mới tới. Người nam nhân này thật sự tâm tư sâu không lường được.

Bất quá, nếu hắn đã nói như vậy, thì cũng coi như là khẳng định nàng.

Tống Vãn Ý bĩu môi, tự giác đứng ở phía sau hắn.

Vương phu nhân hơi sửng sốt, sau đó hoa ngôn xảo ngữ nói: "Ta nói cô nương này sao mà thông tuệ như vậy, hóa ra là được đại nhân dạy dỗ."

Diệp Nam Phong liếc mắt nhìn về phía sau, chuyện vừa chuyển, hắn ngắt lời: "Phu nhân vừa rồi ăn cái gì?"

Vương phu nhân suy tư một lát, ánh mắt đột nhiên biến sắc, ngón tay run rẩy khi nhớ lại. Bà ta kinh hoảng kêu lên: "Là trà! Ngươi cái tiểu tiện nhân, câu dẫn lão gia, giờ lại định mưu hại chủ mẫu!"

Nàng ta hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất, kêu oan: "Mới vừa rồi phu nhân nói khát nước, ta mới đưa trà cho phu nhân, ly trà đó là ta muốn uống."

Diệp Nam Phong nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ai cho ngươi mang trà tới?"

Nàng ta hoang mang, liếc mắt nhìn bên cạnh các thị nữ, đáp: "Là A Bích, người thường phụng dưỡng ta."

A Bích tức khắc hoảng sợ, cũng quỳ xuống, liên tục dập đầu, cứng họng nói: "Đại nhân, xin ngài hiểu cho, không phải nô tỳ! Nô tỳ chỉ là theo lệ vào thiện phòng bưng đồ tới hầu hạ tiểu thư. Xin đại nhân hiểu cho! Xin đại nhân hiểu cho!"

Lăng Vân lập tức bước lên phía trước, đem ly trà đưa cho Diệp Nam Phong.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Vãn Ý, nàng lập tức hiểu ý, tiến lên tinh tế ngửi ngửi ly trà, khẳng định gật đầu: "Ly trà này quả thật có vấn đề."

Vương phu nhân che ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Khó trách mà lúc nãy ta cảm thấy trà này có vị đắng hơn bình thường, hương vị cũng nồng nặc hơn thường lệ."

Lăng Vân lập tức gọi tất cả đầu bếp trong thiện phòng đến đây.